Tiếc thay lời ta chưa kịp dứt, đã thấy chàng chau mày nhíu trán, khóe mắt lấp lánh lệ ngọc sắp tuôn rơi.
Làm sao nỡ để người yêu rơi lệ, ta vội vàng cúi đầu nũng nịu, theo chàng bước vào phòng the.
Không gian chợt tĩnh lặng, ta nhận ra chàng ấp ủ điều muốn giãi bày.
Ánh mắt chàng thoáng chút oán hờn, cố giữ thể diện hoàng tử một nước, nhưng giọng nói khàn đặc tựa hồ bị ai b/ắt n/ạt.
Mày ngài sụp xuống, chàng thủ thỉ: 'Tể chủ không cần tránh mặt ta. Nếu không hài lòng với hôn sắc của mẫu hậu, cứ thẳng thừng từ chối. Sao lại đày đọa nhau trong lạnh nhạt, để ta thành trò cười cho thiên hạ?'
Hai
Cười cợt?
Ta biến sắc: 'Ai dám chế nhạo ngươi? Cứ nói ra, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.'
Người đẹp như ngọc thế này, nâng niu còn chẳng đủ, nào để kẻ khác nhạo báng?
Cảnh Tu sửng sốt trước thái độ quyết liệt của ta, khóe môi bật nụ cười hạnh rồi vội ngoảnh mặt làm bộ hờn dỗi: 'Tể chủ thà dành thời gian bên ta còn hơn đi đòi công lý. Như thế, lời đàm tiếu cũng tự khắc tiêu tan.'
Lẽ nào ta chẳng muốn ở bên chàng? Chỉ sợ chàng nghĩ ta như nam nhi, đem tình vợ chồng hóa nghĩa huynh đệ.
Ta đâu muốn làm huynh đệ với chàng.
Trầm ngâm giây lâu, ta mở lời: 'Chớ đa nghi. Bản tánh ta vốn vậy, lại thêm mới đến Trì quốc, công vụ chất chồng... Vô tình hờ hững với chàng, mong lượng thứ cho.'
Kỳ lạ thay, vừa thấy chàng vội vã giấu đi vẻ oán thương, trong lòng ta dấy lên nghi hoặc.
Nỗi oán hờn này qua mau chẳng khác nào diễn sâu!
Chợt nhớ cảnh hậu cung Đại Trần, các cung tần giả vẻ sầu thương để lấy lòng phụ hoàng.
'...'
Thì ra chàng cũng đang diễn trò thôi mà!
Nụ cười chàng nửa e ấp nửa kiêu kỳ, không bày tỏ thêm điều gì khiến ta khó xử, chỉ nhẹ nhàng lấy th/uốc hoạt huyết từ hộp dược liệu.
'Đêm động phòng hoa chúc thấy thân thể tể chủ đầy thâm tím, vốn định giúp xoa th/uốc, nào ngờ người cứ lảng tránh ta mãi.'
Lắng nghe, dường như thấp thoáng hai phần xót xa.
Khiến ta vừa cảm động vừa nghi ngờ, không biết đây là chân tình hay giả ý, lại thêm một màn kịch nữa chăng?
Bởi với chàng, dung mạo ta đâu có gì xuất chúng.
Vừa dứt lời, chàng đã với tay cởi áo. Mặt ta đỏ bừng, vội giữ lấy bàn tay lấp lửng: 'Cảnh Tu đã vất vả, việc nhỏ này để ta tự làm.'
Đây có lẽ là lần đầu ta gọi tên chàng. Ánh mắt chàng bừng sáng, rồi vội quay mặt làm bộ hờn: 'Tể chủ với tới vai sao?'
Ta đương nhiên không với nổi.
Ba
Những vết thâm trên người là 'chiến tích' từ ngục tối Đại Trần. Đêm trước ngày hòa thân, ta còn bị tứ hoàng huynh tr/a t/ấn dã man.
Trên đường đi cống nạp, ta nếm đủ nhục hình, chẳng có ngày yên ổn.
Sống sót tới Trì quốc quả là trời xanh có mắt.
Ta vào ngục vì ngoại tổ phản quốc. Mà ngoại tổ phản quốc lại do thiên 'Quốc sách luận' đại nghịch của ta.
Văn chương bị kẻ x/ấu lợi dụng, phụ hoàng thuận tay định tội tru di tam tộc ngoại tổ.
Nhưng ai hay thiên luận ấy được viết dưới sự mặc thị của vị phụ hoàng đạo mạo nghĩa hiệp kia!
Người cho ta tham chính, lại xúi tâm phúc vu cáo mẫu phi mưu đồ hậu vị.
Người bảo ta biến pháp, lại sai ngự sử đàn hặc ngoại tổ ta mưu phản.
Họa vô đơn chí.
Giờ nghĩ lại, ta chỉ là quân cờ để phụ hoàng hạ bệ ngoại tổ.
Quân cờ dùng xong còn đổi được mấy xe châu báu, thật là lời to.
Nếu không được Nữ Hoàng bệ hạ Trì quốc trọng dụng, có lẽ xươ/ng ta đã mục nát dưới đất.
'Tể chủ? Những thương tích này do đâu? Chẳng lẽ ở Đại Trần có kẻ dám đ/á/nh người?'
Giọng Cảnh Tu dịu dàng vang bên tai. Tỉnh khỏi miên man, ta mới gi/ật mình nhận ra móng tay đã cắm sâu vào thịt.
Ta thản nhiên ngẩng mặt: 'Cảnh Tu không biết ta từng là tử tù Đại Trần sao?'
Hóa ra chàng không biết thân phận tử tù của ta - nếu biết, liệu chàng còn muốn kết tơ hồng?
Nhìn vết hằn trên tay ta, đối diện ánh mắt lạnh nhạt, chàng khẽ rụt cổ rồi nói: 'Mẫu hậu... mẫu hậu không nói nhiều. Ta chỉ biết, công chúa vốn rất cao quý.'
Đó là công chúa Trì quốc. Còn ở Đại Trần, công chúa chỉ là nô lệ sinh con đẻ cái cho nam nhân.
Nhìn hàng mi r/un r/ẩy của chàng, ta lạnh lùng đáp: 'Nếu giờ hối h/ận, ta có thể cầu Nữ Hoàng cho ta hòa ly. Chàng khỏi phải vì ta có dáng nam nhi mà bị chê cười.'
Thật lòng mà nói, lớn lên từng ấy năm, ta chưa từng tự ti vì ngoại hình. Câu nói của chàng đúng là khiến ta trằn trọc cả đêm.
Tưởng chàng sẽ vui mừng nhận lời, bởi ở Trì quốc chỉ nữ nhân được quyền ly hôn. Dù là hoàng tử, chàng cũng không thể tùy ý quyết định hôn nhân.
Nào ngờ, nghe vậy chàng sững sờ, lệ châu lã chã rơi.
'Tể chủ quả nhiên muốn phế ta! Cần chi viện cớ mỹ miều!' Chàng run gi/ận, quay lưng bỏ đi. Thấy tâm tư bất ổn, ta chẳng kịp chỉnh trang y phục, vội níu tay áo chàng.
'Không phải thế.' Ta nỗ lực làm dịu giọng: 'Chẳng phải chàng chê ta như nam nhi sao? Nên ta mới...'
Chàng vội ngắt lời: 'Không đâu... Tể chủ tài lược thao phòng, đâu thể lấy hình hài đo đếm.'
Lời thành khẩn không như dối trá. Nhìn vẻ thất thần cùng sự biện bạch của chàng, nỗi ấm ức trong lòng ta chợt tan biến.
Trên đời này, đâu có thứ gì chỉ đo bằng dung nhan hay hình hài.