“Lại đây, ném đường, ph/ạt chép trăm ‘Nữ Giới’, xong được cơm!”
Cửa mở ầm vang, hai ma giữ lấy lôi hướng đường.
Nơi đường, trông Bích.
Nàng sợ hãi cùng, mắt đỏ hoe giải “Trình Châu, mách với mẫu sự ta!”
Thị lưng khóc nức nở: “Đúng, là tiểu mách với đại nhân, tiểu đại tiểu thư hi*p, nhất tức gi/ận nên mới…”
Chủ tớ hai người đồng liên chi, ai mách thì khác gì nhau.
Ta quay mặt chẳng muốn nhìn họ.
Hai ma ném xuống đất, quẳng tới đống giấy, rồi đóng lại.
Ta chậm rãi thẳng, cầm bút chép ‘Nữ Giới’.
Khí lạnh đầu xuân kẽ đất luồn lên, khiến chân buốt.
Nhưng trong lòng oán h/ận, chẳng gi/ận.
Đại xuất năm sẽ trọng bệ/nh mà ch*t, cần oán h/ận kẻ sắp ch*t.
Ta chỉ muốn nhanh chóng khỏi này.
7
‘Nữ chép hai ngày xong.
Trình Bích từng ph/ạt ‘Nữ Giới’, ấy vừa vừa lén ch/ửi, nói thứ này hại người ít.
May biết mấy chữ, toàn hiểu này nói gì, nên đến nỗi tức gi/ận.
Nhưng bụng đói khó chịu nổi, thứ hai, đã mê man, gục ngừng.
Ta mình lúc tỉnh dậy phát hiện qua đã sắp xong.
Chữ viết hơi lạ, giống dường thanh hơn.
Nhìn lúc, nghĩ, qua mê muội biết mệt, càng viết càng đẹp.
Xem chút thiên phú.
Giá Bích, nhỏ được phụ thân chỉ dạy, tử chỉ điểm, biết thành tài nữ.
Ta thở dài, kiên nhẫn xong cuối.
8
Việc đầu tiên ngoài, tìm Như Mặc.
Thị thân cận ngoài dò la, báo rằng nay Như Mặc đến Hạc Lâu cờ.
Ta chậm trễ, mình đi thẳng.
Ta gái khác may mắn, mọi việc đều cha mẹ định đoạt, dù đích mẫu tiểu nương mưu tính. muốn, chỉ mình tranh đoạt.
Hai ngày ph/ạt quỳ, lỡ mất Hoa triêu tiết, buộc khác.
Đến Hạc Lâu, tìm đến nhã gian thị nói, nhẹ hơi, mở phòng, định giả lầm người tiếp cận Như Mặc.
Cửa phòng mở rộng, hương trầm tỏa gian, nhã gian hai người.
Một người Như Mặc, người kia phải.
“Lang mặt ngọc?”
Trong đầu trống lát.
Trước trà Diêm cùng thị vệ nhìn kinh ngạc.
“Ngươi…”
Diêm trung, khắc ấy, dường qua mắt hắn, cuồ/ng trong tâm trí.
Chẳng mấy trong lòng dường đã đáp cười nhẹ bất đắc dĩ:
“Ngươi chút bản nay đến Hạc Lâu, từng nhắc với ai, ngươi biết.”
Đây gọi là lời gì?
Như theo dõi vậy.
Ta vội vàng giải “Tiểu chỉ đi lầm, quấy rầy lang mong lang trách.”
Diêm cười khẽ: “Lời cáo lỗi này, nghe quá nhiều, chẳng mới mẻ.”
Ta hiểu: “Lang lời này gì?”
Diêm đứng dậy, vẻ lưu nhàn nhã, lòng bàn tay, mắt cười nheo thấu rõ tiểu chút đắc ý.
“Hà vòng vo, ấy, đã thấy, chiếc khăn tay, là ngươi vứt.”
Sắc mặt ra.
Hắn thần sắc giọng điệu càng quyết, nói:
“Ngươi ái m/ộ này thu hút chú ý, nay tìm đến phòng xem là chân thành.
“Đây lỗi ngươi, tử nào mà si mê.
“Nhưng nhắc muốn gả cho tử nhiều kể, ngươi xếp ở…”
Hắn đưa tay, trán, nghiêm túc.
Rồi cười: “Hạng sáu mươi.”
…
Ta rốt cuộc hiểu hắn.
Trong mắt hắn, đã toàn coi tử si mê hắn, bất chấp th/ủ đo/ạn, phương trăm đến gần.
Ta phẩm hạnh mấy đoan chính, nhưng việc làm, động, người khác vu khống vậy.
Nên nhịn được, ch/ửi: “Có bệ/nh.”
Diêm kinh ngạc nhìn ta: dám ch/ửi quân?”
Giây lát, cười: “Thú cộng điểm, giờ ngươi xếp hạng năm mươi chín.”
…
“Lang ngươi…”
Ta chống cười khổ.
Ta kiếp trước, Diêm cưới.
Ta từng lấy làm lạ, mặt mũi khôi quan thênh thang, đ/ộc đầu óc đề.
Mỹ tốt đẹp, tiếc thay.
“Tiểu tranh với các tỷ tỷ khác, lang hãy quên tiểu đi.”
Ta thi lễ cáo lui, sợ đuổi theo, vội vàng đi.
Xuống lầu, vừa gặp Như Mặc lên đi.
Lại lỡ mất.
Ta đứng chút chán nản.
Ba lượt lỡ lẽ nào và Như Mặc duyên phận?
Ta nhìn phương hướng Như Mặc đi xa, rơi cảnh tắc.
Sau lưng đột vang lên giọng phụ thân ta: Châu?”
Ta gi/ật mình, ngoảnh ở trên Tạ.
Trong đó còn ai? Là Tạ Hoài Chu, hay thái gia Tạ?
Xe tới gần, phụ thân thò nửa đầu “Con ở đây làm gì?”
“M/ua phấn son.”
“Sao chỉ mình, Hỷ Nhi đâu?”
“Hỷ Nhi mẫu thân gọi đi làm việc.”
Ta liếc qua chẳng gì.
Phụ thân gật đầu, “Trời sắp tối, theo về.”
Hắn thò nửa thân ra, đưa muốn kéo lên.
Ta do dự lát.
Ta và phụ nay rất xa cách.
Hắn thanh mai trúc mã với đại nhân, nhưng đại mang th/ai, lén lút cùng tiểu nương rồi ta.