Thở dài tiếng, lủi thủi quay về.
Sau bao bỏ chạy nữa.
Nhưng cuộc thật quá khổ cực.
Họ quanh năm suốt ăn canh loãng nước cầm hơi qua ngày. Có lúc, còn phải ngoài tr/ộm đồ sói, vì miếng biết bị đ/á/nh bao nhiêu trận.
Lúc Châu, nguyện vọng duy nhất lên có bữa bữa ăn ngon.
Ngày thanh bần thế trôi qua ba năm.
Năm Châu chín nương đột ngột bệ/nh mất, đón về phủ Trình.
Nhưng nhà họ chấp trắng này, đuổi đi.
Ngay đêm Bạch Lang rơi vào bẫy bị gỗ nhọn xuyên thể.
Nó tiếng khóc Châu, biết nó, đáp lại.
Tỉnh dậy, thành Hoài Chu.
Linh h/ồn x/á/c hòa ký ức thuộc về chủ nguyên bản tràn vào n/ão nó.
Nó phân biệt mình Bạch Lang hay Hoài Chu.
Tỉnh táo sau bước đất.
Lại phát chân trái vô cùng đ/au đớn.
Người gọi phụ bảo nó, vì ngã ngựa mà thương chân trái.
Tạ Hoài cúi đầu, nhìn chân bình thường kia, đầu nghi phải chăng mình nằm mộng hóa thành Bạch Lang.
Qua vài Hoài hoàn toàn khỏi bệ/nh, duy có chân trái, g/ãy đ/ốt xươ/ng, vĩnh viễn khỏi.
Còn thay đổi Trước khi ngã thiếu niên tài nổi tiếng Nam quận. Sau khi ngã cảm giác tài biến mất.
Hắn như trước, tùy viết kiệt tác lưu truyền, thậm chí ngay những bài văn bình thường, đọc lên tối nghĩa khó hiểu.
Phụ tất cả, tránh khỏi thất vọng, ủi giữ mạng thần tiên bảo hộ, tương lai, ông mong bình qua hết cuộc đời.
Năm mười bảy phụ thăng chức, nhà dọn về Đô.
Bảy năm trôi qua, sớm quên giấc mộng hoang đường kia, hoàn toàn trở thành Hoài Chu.
Mãi đến năm triêu tiết, gặp Châu.
Dù qua bảy năm, xuất vô số lần tuyệt đối nhầm.
Tim đ/ập cực nhanh, gắng sức kìm nén cảm xúc, dò la nàng.
Người trở về bảo vị cô nương thứ nữ nhà họ tên Châu, mười sáu từ sinh ở nơi khác, chín tuổi mới đón về phủ Trình.
Tất khớp.
Đó phải cuộc thật có này.
Sau đầu cố ý tiếp nàng, ấn tượng, ngừng xuất phụ nàng.
……
Nửa năm sau, họ hôn.
Tạ Hoài chưa quên, bữa bữa ăn ngon.
Vì khi thành đầu học ăn.
Nàng sẽ đồ ngon đời.
Để bữa bữa ăn ngon.
Ngoại truyện: Thăng
Diêm Thăng ngờ cuộc đấu cầu, Lạc Công sẽ đến.
Nàng ở phong địa ứ/c hi*p nữ, khá có tiếng x/ấu, đồn rằng cực kỳ đố kỵ, năm ngoái trúng sinh, vì sinh khen cô gái, liền dìm cô gái sông.
Lần Lạc Công về dường như trúng Thăng, cách tiếp dò hỏi sở hắn.
Diêm Thăng sợ công lo đi/ên hại Hắn đành tạm giả vờ đối phó, qua sao ở Đô mấy ngày.
Vì Châu đồ m/ua mà thôi, chưa động lòng.
Hắn câu bị Châu lén.
Cuộc đấu cầu ván cuối, Châu bị thương, hoảng hốt nàng, nói, đồ chơi, đáng lang quân bận lòng.
Trong đầu lập tức trống rỗng.
Thảo từ ván thứ ba, đột nhiên liều mạng, hóa bị câu thương.
Hắn giải thích, Lạc Công ở cạnh, miệng.
Sau nàng, ở còn đâu, nhà họ chịu nói.
Nửa sau, Châu trở về, thế trễ chút nào, lập tức nàng.
Lại biết được, hôn.
Đối phương quen biết, phẩm hạnh mạo tú, gia thế sạch, đáng gửi gắm.
Có Châu với phải trò đùa.
Hắn Thăng, nay phải tranh giành đàn bà với kẻ khác.
Hắn nghĩ, hôn, chân tướng quan trọng nữa.
Hắn đứng ở cửa lâu.
Có nhiều lời nói, hợp.
Cuối bằng câu "Chúc lang quân tốt", diện kết thúc mối duyên này.
Lúc rời vấp ngã cái.
Cái vấp ngã tỉnh ngộ.
Hắn Thăng, thành kẻ mê tình ái?
Chí hướng tại triều dã, tại trời rộng lớn.
Tình cảm nữ sao có rối lòng hắn.
Hắn cười mà bao ngoảnh lại.
……
Nhiều năm sau, quan đến chức tể tướng.
Khi ngang Quan Lâu, gặp gia đình ba tay, nét tươi cười.
Hắn có chút màng.
Giá như năm có hiểu lầm sẽ thế nhỉ?
Trình Châu biết, thắng, sẽ cầu hôn.
Nếu có biến cố sau này, đây, Quan Lâu nắm cái, Châu chứ.
Nhưng nghĩ lại, thể.
Hắn như Hoài kia, trái vào phu cái, ngày cạnh.
Huống ở địa vị cao, phải luôn phòng bị nhân, nhiều việc bất đắc dĩ, Châu thật chưa chắc vẻ như hôm nay.
Tiểu này, tạm thời khiến phân tâm chút.
Rất nhanh, thu ánh mắt, đầu suy nghĩ vấn đề khác.
Triều đường sóng gió mây m/ù, còn nhiều phức phải giải quyết.
(Hết)