Ký Sự Gấm Thư Khuê Phòng

Chương 8

05/08/2025 06:09

Thật đáng tiếc phụ vương không ưa những cô gái mạnh mẽ gai góc, muốn ta tìm một người dịu dàng mềm mỏng mới tốt, nên việc hôn nhân giữa hai nhà chúng ta cứ trì hoãn mãi. Về sau Triệu thị vào kinh, Tứ cô nương danh tiếng vang xa…

Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lại cười: "Đột nhiên ta cảm thấy, đối phó với một nhà đàn bà của phụ vương, vẫn là nàng kiểu dùng tứ lạng bạt thiên cân là hữu dụng nhất, bề ngoài trông như một cục bánh nếp, kỳ thực bên trong gói một con tinh chuột."

Ta tròn xoe mắt: "Ngươi mới là tinh chuột!" Cả nhà ngươi đều là tinh chuột! Khen ta thông minh sao không nói ta là hồ ly tinh hay gì đó?

Nhưng chưa kịp ta từ chối, An Nam thế tử hai ngón tay kẹp tờ biên lai lại lắc lắc trước mắt ta.

Mắt ta theo tờ biên lai qua lại, cuối cùng cam chịu: "Người ta gả chồng là để đấu với tiểu thiếp của phu quân, ta còn phải đấu với thứ mẫu của ngươi, cái lo lắng khổ sở gấp đôi này, thế tử chỉ muốn trả một tờ biên lai?"

Ý nói là: Phải thêm tiền.

An Nam thế tử cười càng tươi…

15

An Nam thế tử nói là làm, ba ngày sau lễ sính lễ cưới ta đã bày kín cả sân viện.

Phụ thân vừa mừng vừa lo. Tam tỷ tỷ vốn đi làm thiếp, không cần nhiều của hồi môn, ai ngờ chưa qua cửa đã được nâng làm trắc phi, tuy cũng là thiếp nhưng có phong hiệu, phụ thân không bỏ tiền ra không xong, mà còn không được ít.

Bên Đại tỷ tỷ, ngoài vật thưởng của thánh thượng, tướng quân phủ chỉ gửi tới một đôi chim nhạn sính lễ, ý kh/inh thị rất nặng, phụ thân vốn định tìm tới đòi lý lẽ, hủy hôn ước này, nhưng Đại tỷ tỷ nhất quyết gả Phủ Viễn tướng quân, phụ thân thương xót trưởng nữ, tự lấy tiền riêng bù thêm nhiều, sợ Đại tỷ tỷ chịu thiệt thòi.

Hiện tại thế tử lại đem sính lễ từng bàn bạc tăng lên gấp ba, của hồi môn của ta nếu sơ sài, chính là t/át vào mặt vương phủ.

Nhưng phụ thân cũng không lấy đâu ra tiền nữa, đành bảo Triệu thị thu góp của hồi môn của mẫu thân, gấp rút kiểm kê suốt đêm, cũng không đủ.

Triệu thị bèn đề nghị đưa theo một ít điền sản trang viên.

Điền sản trang viên cần chủ mẫu từ của hồi môn bù thêm, trang viên trong nhà theo quy định sau này đều về đích tử kế thừa, hiện Triệu thị không con, huynh trưởng lại không để ý, con trai Mai Uyển Trinh đã không tính là đích tử, tự nhiên không cần hỏi ý kiến hắn.

Phụ thân khổ không có cách, cũng đành lấy điền trang của mẫu thân đưa theo làm của hồi môn cho ta.

Vừa kiểm kê thanh lý, mấy trang viên lủng như cái sàng. An Nam thế tử tìm đến chứng cứ đều dùng hết, Mai Uyển Trinh trăm miệng cũng không chối cãi được.

Phụ thân nổi gi/ận, một là vì Mai Uyển Trinh dám lén lút hắn ở trang viên bòn rút kịch liệt, hai là điền trang của mẫu thân qua mấy năm Mai Uyển Trinh quản lý, giá đất khác xa tưởng tượng của hắn, phụ thân đành lại đem thương phố cuối cùng của mình thêm vào của hồi môn, để giữ thể diện.

Lần gả con gái này, phụ thân gả sạch trơn như quạ trụi lông. Hắn trút gi/ận hết lên Mai Uyển Trinh, ném nàng ra trang viên.

Nhị ca ca cùng Lục muội muội khẩn khoản van xin, phụ thân vốn đã hơi mềm lòng, nhưng bên cạnh Triệu thị khóc còn thảm thiết hơn: "Lão gia hãy chiều theo Nhị thiếu gia và Lục cô nương đi, thiếp thân biết nấu ăn lại biết may vá, khổ gì cũng chịu được, dẫu nhà ta chỉ trông vào bổng lộc qua ngày, thiếp thân cũng quyết không để lão gia chịu tội, chỉ là thiếp thân nếu bận rộn không chăm sóc được sinh hoạt của lão gia, có người quen hầu hạ bên cạnh, thiếp thân cũng yên lòng…"

Triệu thị giờ nắn phụ thân không cần ai dạy, quả nhiên khơi dậy vô hạn yêu thương của phụ thân với nàng, và vô hạn gi/ận dữ với Mai Uyển Trinh, không nói hai lời, cầm roj mây đ/á/nh Nhị ca ca một trận.

Lục muội muội chưa kịp gào khóc, Triệu thị còn hoảng hơn nàng: "Lão gia đừng đ/á/nh nữa, chữa bệ/nh uống th/uốc cũng tốn tiền đó…"

Người cha thấy sắc quên hết của ta, vội vàng về ôm tiểu mỹ nhân, khẽ nói: "Đồ ngốc, không có những thứ đó, lẽ nào ta không nuôi nổi ngươi sao…"

Triệu thị lại đỏ mặt: "Lão gia… có người ngoài."

Phụ thân một roj mây ném ra: "Còn không cút! Ai còn xin nữa, đi cùng con đàn bà kia ra trang viên!"

16

Cảnh tượng bay bổng thế này khiến ta cùng Tam tỷ tỷ há hốc mồm, sau đó Tam tỷ tỷ nghĩ ra một vấn đề: "Trang viên sớm đã bị Mai Uyển Trinh thay bằng người của nàng, mấy lão bà kia phụ thân nhìn đã phát chán, những người này cùng trang viên nhất định sẽ theo nàng làm của hồi môn."

Ta cũng nhíu mày, quả nhiên những người này cùng Mai Uyển Trinh một lũ, phụ thân định đuổi đi, nhưng đều là người b/án thân khế tại Tống gia, dù là b/án đi hay giải tán, đều không bằng làm của hồi môn cho ta hắn được thể diện.

Vì có những người này cũng đưa theo, phụ thân lén rút lại một tờ khế thương phố.

Ta mấy lần từ chối không nhận, hắn lại quyết tâm nhét cho ta mấy cục than hồng này.

Ta nghĩ một lát, ta đều là người đã đính hôn rồi, cần gì tự mình vất vả, sai người truyền lời cho An Nam thế tử.

Tiểu bá vương An Nam không phụ lòng mong đợi, chuyển lời qua đồng liêu của phụ thân: "Đã thế tử phi không muốn mang người theo, tức là không muốn tranh quyền quản gia với vương phi, huynh trưởng định nhét cho con gái một đám nhân thủ, lẽ nào định quản gia vương phủ sao?"

Cú này tạt thẳng một gáo nước lạnh vào đầu phụ thân, vội vàng rút người về, b/án đi đổi thành tiền bạc thêm vào của hồi môn cho ta. Phiền toái của ta tới đây giải quyết xong.

Ta cho trang viên Mai Uyển Trinh ở thay toàn bộ bằng người cũ của nương thân ngày trước, lại đem địa khế tặng Tam tỷ tỷ: "Đào di nương không việc gì làm, há chẳng buồn chán? Chi bằng học theo kiểu Mai Uyển Trinh, thỉnh thoảng cùng nàng tụ họp một trận, mới là tình chị em cùng kỳ."

Tam tỷ tỷ hiểu ý, cười nhận, có Đào di nương lấy gậy ông đ/ập lưng ông, Mai Uyển Trinh nửa đời sau khổ sở lặt vặt có mà chịu.

Trong lòng ta tính toán rất kỹ, Phủ Viễn tướng quân từ biên quan lên kinh nghênh thú, cần mấy tháng. Bình Tây lão vương gia thân thể càng không xong, càng chữa càng bệ/nh đã vào giai đoạn cuối, giờ đều không dậy được, chẳng đầy một hai tháng, là hết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593