Tận Ngôn Hoan

Chương 3

10/09/2025 11:15

Liễu Chiêu Ngôn vốn định h/ãm h/ại phụ thân ta, nào ngờ lại bị phụ thân ta hố ngược một cước, liền túm cổ áo kéo vào hậu đường. Ta bị bỏ rơi nơi đại sảnh, bực mình cào cấu ghế suốt hồi, rốt cuộc cũng cọ đ/ứt dây trói, lén lút men theo mái hiên nghe lén.

Lúc ấy hẳn họ đã đàm đạo xong xuôi, ta chẳng nghe được gì nhiều, chỉ biết Liễu Chiêu Ngôn nhận vai 'người tiếp bát' này mà mặt mày ủ dột. Phụ thân trước khi đi vỗ vai hắn, thở dài:

– A Ngôn, ngươi là đứa ta nhìn lớn khôn, nay rơi vào cảnh ngộ này rốt cuộc là triều đình có lỗi với ngươi. Đừng vì thế mà sinh lòng h/ận th/ù, tự đoạn tuyệt con đường sống về sau. Vốn ta chẳng muốn Tư Đồng dính dáng tới ngươi, nhưng nó cứ một mực si mê. Suy đi tính lại, giao nó cho ngươi, biết đâu lại có thể c/ứu được ngươi.

– Người thật lòng cho rằng một đứa nhãi ranh chưa sạch mùi sữa có thể khiến ta hồi đầu? – Liễu Chiêu Ngôn bỗng cười lạnh.

Hoàng hôn bủa vây, ta đứng bên khung cửa sổ mờ lớp the, chẳng rõ mặt hắn lúc ấy thế nào, chỉ thấy bóng hình tiều tụy đến nao lòng, khiến lòng dấy lên chút xót thương không đáng có.

4

Chưa đầy ba ngày, ta cùng Liễu Chiêu Ngôn tổ chức qua loa hôn lễ. Việc này vốn chẳng thể phô trương, vị Thị lang Bộ Hộ suýt thành phò mã kia đầu vẫn còn xanh lè. Ban đầu hắn cự tuyệt, nhưng khi ta lấy dây thừng định tr/eo c/ổ nơi cây hòe giữa đêm khuya, Liễu Chiêu Ngôn mặt đen như mực bế ta xuống, hạ lệnh đốn cây rồi miễn cưỡng gật đầu.

Thế là mười bảy năm gọi bằng chú, đến đêm động phòng uống rư/ợu hợp cẩn, ta đổi giọng gọi "phu quân". Liễu Chiêu Ngôn gi/ật mình tay run, rư/ợu đổ ụp lên mặt ta. Đổ thì đổ, hắn còn bật cười, vừa toan nổi gi/ận đã thấy hắn lấy khăn tay lau mặt cho ta.

– Liễu Chiêu Ngôn, người có thích ta không? – Ta hùng hổ chất vấn.

Hắn chọc ngón tay lên trán ta, khẽ cười: – Trẻ con nói gì thích không thích? Mi còn non dại lắm.

Liễu Chiêu Ngôn vẫn hay qua quýt, nhưng đêm ấy lại dịu dàng vô cùng. Hắn cẩn thận tháo trâm hoa trên tóc, cởi bộ hỉ phục rườm rà treo lên, khi ta tưởng hắn sẽ cùng nằm thì chợt nghe:

– Mi ngủ trước đi, ta ra sân hóng gió.

– Hôm nay là đại hỉ, người dám đi tìm gái là ta mách phụ thân đấy. – Ta níu vạt áo hắn.

Liễu Chiêu Ngôn thở dài: – Dù mi luôn khiến ta đ/au đầu, nhưng xét cho cùng cũng là đứa ta cưu mang. Ta đứng ngoài sân canh giữ, lát nữa sẽ vào.

Biết hắn chưa thể tiếp nhận chuyện cháu gái nuôi thành thê tử, đêm nay ta cũng chẳng vội ép, mặc kệ hắn. Đến khi nửa đêm tỉnh giấc, giường bên vẫn trống hoác. Khoác áo ra sân, trăng sáng rọi bóng trúc lay động, tiếng ve n/ão nuột vẳng bên tai.

Đang định hắn lại lừa ta, ngoảnh lại chợt thấy bóng người ngồi trên mái. Liễu Chiêu Ngôn co một chân, chân kia đong đưa dưới mái hiên, tay nâng bầu rư/ợu cười khẩy nhìn xuống: – Đêm hôm khuya khoắt dậy làm gì? Sợ ta bỏ trốn?

– Còn người đêm hôm leo lên mái nhà để làm chi? – Ta hỏi vặn.

Hắn ngửa cổ uống rư/ợu, mắt đăm đăm nhìn sao trời lác đ/á/c, giọng trầm đục: – Ta đang nghĩ, việc cưới mi về có phải chọn lựa đúng đắn?

Liễu Chiêu Ngôn ngày trước đâu thế này. Hắn chẳng bận tâm điều gì, càng không do dự sau khi quyết định. Ta cảm thấy mình bị chán gh/ét, giang tay hướng mái hiên: – Bế ta lên.

Đêm nay hắn dễ tính lạ thường, ôm eo ta nhảy lên mái. Trong làn gió đêm, ta ôm ch/ặt Liễu Chiêu Ngôn dù đã ngồi yên vị. Có lẽ sợ ta lạnh, hắn kéo ta vào lòng.

– Ta biết mấy nàng thiếp kia chỉ là bình phong, ngày ngày la cảnh thanh lâu cũng chỉ là diễn kịch. – Ta thì thào trong ng/ực hắn.

Liễu Chiêu Ngôn không phủ nhận. Ta lại nói: – Đã vậy ta chính là nguyên phối của người. Chuyện thành thân này đâu có gì sai?

– Nhưng theo ta, rốt cuộc chẳng có kết cục tốt đẹp. – Giọng hắn nghẹn đục.

Ta cho rằng hắn nghĩ quẩn, chợt hôn lên môi hắn. Liễu Chiêu Ngôn vốn đã day dứt chuyện lấy cháu gái, giờ lại bị ta trêu gan. Trong chớp mắt, nỗi u uất của hắn tan biến, túm cổ áo ta nhấc bổng: – Hàn Tư Đồng, gan ngươi to thật đấy, cả đến chú của mình cũng dám hôn?

5

Kỳ thực Liễu Chiêu Ngôn là kẻ đáng thương. Mẹ hắn mất sớm, lớn lên nơi Bắc cương. Lần đầu về Lạc Dương năm bảy tuổi, lúc ấy ta còn chưa chào đời. Phụ thân từng kể, thuở thiếu thời hắn luôn không hiểu vì sao cát bụi Bắc cương cuồn cuộn, x/á/c người ngổn ngang, nước Tề cứ gây hấn nơi biên ải.

Thuở ấu thơ, hắn chỉ thấy gươm đ/ao khói lửa. Lần đầu về kinh đô, thấy cảnh phồn hoa yên bình, ban đầu uất ức, sau thành lưu luyến. Trước khi chia tay, Lão tướng quân Liễu định lôi hắn đi, hắn ôm ch/ặt chân phụ thân ta khóc thét, đòi làm con nuôi, nhất quyết không rời đi. Lạc Dương xa hoa khiến hắn nhận ra: Không phải ai cũng sống trong cảnh tang thương như hắn từng biết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm