Hành trình của phượng hoàng

Chương 3

18/07/2025 04:12

Ta nhìn đoàn người của họ, người không nhiều, chỉ độ năm sáu kẻ.

Hôm nay trong cung không có yến tiệc, cũng chẳng phải ngày đặc biệt gì, ta có chút hiếu kỳ, "Các ngươi vào cung làm chi vậy?"

Một câu nói, lại khiến họ đỏ mặt.

Đợi họ đi rồi, cung nhân mới bảo ta, Hoàng hậu chuẩn bị cho Hoàng Thái Tôn xem mặt chọn vợ.

Hoàng Thái Tôn hôm nay không có ở đây, không biết là đi công vụ, hay cũng đến chỗ Hoàng hậu rồi.

Ta thở dài.

"Quận chúa có chuyện gì thế?"

Ta khẽ nói, "Về sau không thể đến tìm điện hạ nữa rồi."

Cung nhân cười, dỗ dành như với trẻ con, "Dù điện hạ thành hôn, sau này có con cái, quận chúa vẫn có thể tìm điện hạ chơi đùa mà."

Ta cúi đầu, rất lâu mới thốt ra một câu.

"Nhưng điện hạ, không thể chơi với ta cả đời được ạ."

Đợi đến khi người sinh con đẻ cái, đợi người trở thành quân chủ, đợi người tóc bạc phơ.

A Man vẫn ngốc nghếch, vẫn chỉ nhớ rõ chuyện thuở thiếu thời.

Sớm muộn, tất yếu, sẽ bị chán gh/ét.

Là lỗi của A Man.

--

Ta dẫn thị nữ đi phường thị, lại trên cầu đ/á gặp hai vị công tử quan viên ở chỗ hẹp.

Ta nhận ra họ, đều là người phe Hoàng Thái Tôn.

Lúc ta thất lễ trước mặt Hồ nhân, họ đang có mặt tại hiện trường.

Một người trong đó, vừa thấy ta liền gh/ê t/ởm quay đi, như nhớ lại sự lúng túng của ta hôm ấy.

Người kia lại gọi ta lại, "Quận chúa."

Ta dừng bước, lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn khẽ thi lễ, "Việc Hoàng Thái Tôn nghị thân gần đây, quận chúa đã hay biết chưa?"

Ta gật đầu.

"Quận chúa suốt ngày chẳng lo việc, không biết điện hạ căn cơ còn nông, hành sự khó khăn. Việc thông thương với Hồ nhân, không chỉ điện hạ, bọn hạ quan cũng bận rộn mấy tháng, rốt cuộc lại vì quận chúa mà không thành sự. Điện hạ nhân hậu, cũng chẳng trách tội ngươi. Hạ quan biết quận chúa có ân với điện hạ, nhưng quận chúa ơi, ân tình lớn tựa trời, bao năm che chở cũng nên trả hết rồi. Điện hạ đã đến tuổi đôi mươi. Nếu có thê tộc hùng mạnh nâng đỡ, đường đi sẽ dễ dàng hơn nhiều, hạ quan liều mạng, chỉ có một nguyện, mong quận chúa hứa cho. Đừng ngăn trở điện hạ cưới vợ, đừng gây phiền toái cho điện hạ nữa."

Lời này quanh co, nhưng ta lại hiếm hoi nghe hiểu được. Ta ngây người nhìn hắn, ừ một tiếng.

Ta quay lưng.

Nhưng nghe thấy sau lưng có tiếng động, vị công tử kh/inh thường không thèm nói chuyện với ta khẽ bảo đồng liêu, "Ngươi nói nhiều với nàng làm gì, người nữ ngốc nghếch, ngươi phí công sức thôi."

Giọng điệu kh/inh miệt.

Thị nữ bên ta nhịn không nổi, muốn quay lại quở trách, ta liền đưa tay ngăn lại. Thị nữ nói, "Quận chúa, chúng ta mách với Hoàng Thái Tôn đi, hắn ta dám vô lễ như vậy."

Ta lắc đầu, bối rối nhìn phiến đ/á xanh dưới chân.

Không thể mách với Hoàng Thái Tôn.

A Man nhớ rõ. Lúc ấy Hoàng Thái Tôn không như bây giờ, ôn hòa đoan chính, vẫn là thiếu niên hay gi/ận dữ. Người hỏi ta, vì sao trên trán xanh tím một mảng. Ta bỗng rơi lệ, nói, "Bọn họ ứ/c hi*p xô đẩy A Man."

Điện hạ lúc đó không phản ứng gì, chỉ cầm thanh ki/ếm rồi ra cửa, đến tối vẫn chưa về. Sau này ta mới biết, điện hạ hôm ấy, đi tìm khắp lũ công tử quý tộc ngỗ nghịch ứ/c hi*p ta, ánh ki/ếm khiến chúng kinh h/ồn bạt vía, không dám đến trêu chọc nữa.

Nửa tháng sau, người bị triều thần đàn hạch ngang ngược, không xứng làm trữ quân, hoàng thượng ph/ạt người chịu trượng hình, cũng cấm bất kỳ ai đến thăm.

Dưới thánh chỉ, chỉ có ta ngốc nghếch, mới dám trái lệnh, lén lút lúc đêm khuya lẻn vào thăm người.

Còn mang theo bánh dầu tê thành Đông.

Ánh nến rọi xuống, điện hạ bị thương nặng, nằm sấp trên giường. Ta phục bên mép giường, nhìn dung nhan tái nhợt của người, không hiểu sao tuôn lệ.

Điện hạ cười, người nói,

"Khóc gì thế. Không thể để A Man của chúng ta chịu chút ủy khuất nào."

Người vốn giữ lời hứa, bao năm nay cũng tận lực làm theo.

Nhưng chẳng phải trả giá sao? Ân oán cũ, lũ công tử bất tài bị u/y hi*p ngày trước, đến giờ trưởng thành, kẻ kế chức quan, vẫn còn ý kiến với điện hạ.

Chuyện của A Man, không thể mách với Hoàng Thái Tôn nữa.

Điện hạ cũng không có cách nào đâu.

Ta định rời đi, nhưng nghe thấy tiếng "ùm" lớn rơi xuống nước, ta nghe tiếng quay lại, vừa thấy thanh niên áo tía đ/á một người khác xuống sông.

Một vị quan viên khuyên răn ta, một kẻ chế giễu kh/inh thị ta, đều lọt thỏm dưới sông trong tình cảnh lúng túng.

Trường Quảng vương thu chân về, nhìn hai người họ vùng vẫy dưới nước, không nhịn được cười ngả nghiêng, như trẻ con vậy.

Người cười đã đủ mới "Ủa" lên tiếng, nhớ ra còn có một người, quay người nhìn ta.

Giọng người vui vẻ, "A Man A Man, ngươi còn nhớ ta là ai không?"

Nước sông róc rá/ch, cây rụng lá xào xạc.

Xung quanh ồn ào một mảng, ta thấy nét mày uyển chuyển mà lạ lẫm của người.

Chỉ nhìn thấy người thôi, đã có cảm giác ấm áp chua xót trào dâng.

Ta biết người là Trường Quảng vương thích mặc áo tía, nhưng duy nhất không nhớ người là ai, và có quen biết người không.

A Man quên mất rồi.

Ta tự cảm thấy làm sai, ấp úng không nói.

Nhưng thấy Trường Quảng vương nở nụ cười, "Khỏi cần nhớ lại, lần trước gặp ngươi, ta chắc chắn không tốt như bây giờ. Ta là Ân Triệt." Thần tình không chút trách móc, không phiền n/ão.

Bởi người thật lòng cho rằng, như vậy rất tốt.

Trường Quảng vương sống cuộc đời khoái hoạt, vui gi/ận tùy tâm, mỗi lần tái ngộ với A Man, đều tươi đẹp như lần đầu gặp gỡ.

Việc đời nhơ bẩn, lòng người dễ đổi.

Duy chỉ A Man mãi mãi trong trẻo.

7

Trường Quảng vương là người rất ngang ngược.

Lúc ăn cơm ở tửu lâu có thể cãi nhau với thiếu khanh Đại Lý tự ngồi bàn bên, đi m/ua phấn son lại vô tình vấp chân con gái duy nhất của Lý tướng quốc, khiến nàng té lăn quay. Trên đường gặp quan viên cãi nhau đỏ mặt vì bất đồng chính kiến, người còn bước tới khuyên giải, kết quả vừa khuyên, hai người kia lại đ/á/nh nhau. Người lại ung dung rút lui, hớn hở kéo ta, chuẩn bị đi ăn mì bò ở phường thị.

Thị nữ theo ta suýt hoảng h/ồn, thở dài khẽ nói: "Thiên hạ lại có người còn gây họa hơn cả quận chúa."

Lúc ăn mì, ta chống cằm nhìn người: "Ngươi không sợ bị quở trách sao?"

Trường Quảng vương cúi mặt vào tô mì, giọng lầm bầm: "Không đâu, không ai dám quở trách ta đâu."

Người ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, "Ta chính là Trường Quảng vương đây."

Ta có chút gh/en tị với người.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm