71.
Quả nhiên, người nằm trong đó giữa sống ch*t chính là A Cửu.
Trong khắc nguy cấp, không ai ngờ A Cửu xông tới đỡ nhát d/ao thay ta. Viện binh tới nơi, nhanh chóng bắt giữ người mặc y phục đen, việc thẩm vấn đương nhiên có người chuyên trách.
Đại phu tới nơi.
Mí mắt ta gi/ật giật, không kịp để ý Lục Hành, lao ra ngoài.
- Chỉ được ta cùng đại phu vào!
Thân phận A Cửu tuyệt đối không thể lộ.
Lục Hành: - Ta cũng phải vào.
- Không được!
- Vì sao?
Ta bắt đầu nói nhảm: - Người nằm trong đó là nữ nhân ta yêu quý, còn ngươi là nam nhân mà nàng yêu quý yêu quý. Ta không cho phép ngươi xuất hiện!
Lục Hành sững người.
Hương Hà công chúa th/ô b/ạo đẩy hắn sang bên: - Vậy bản cung đây, vì sao không được vào?
- Ngươi là tình địch của A Cửu, ai biết được ngươi có nhân cơ hội hại hắn không.
Hương Hà công chúa gi/ận dữ: - Bản cung sao lại hại mỹ nhân? Bản cung còn đ/au lòng không kịp, bản cung... bản cung yêu mến A Cửu!
72.
Ta khó nhọc nuốt nước bọt: - Chẳng phải nàng thích Lão Lục sao? Còn chỉ định bắt hắn làm phò mã.
Hương Hà công chúa tức gi/ận, liếc Lục Hành đầy chán gh/ét: - Đó chẳng qua vì hắn là phụ thân đứa bé trong bụng mỹ nhân? Bằng không bản cung nào thèm để mắt. Nếu không sợ thất lễ với mỹ nhân, bản cung đâu cần mượn tay hắn để tiếp cận, từ từ mưu tính. Cả phòng im phăng phắc.
73.
Lúc này trong đầu ta vang vọng câu nói đanh thép trước đó của Lục Hành - tái tục tiền duyên.
74.
Khà khà, tái tục tiền duyên.
75.
Hương Hà công chúa: - Các ngươi nhìn kiểu gì thế?
Ánh mắt bái phục đại lão.
Hương Hà công chúa: - Đều là người cùng một giuộc, còn giả bộ gì nữa.
Ta: - ??? Ai cùng giuộc với nàng?
Hương Hà công chúa: - Chẳng phải ngươi với Lục Hành cũng lằng nhằng sao? Lừa được người khác chứ lừa được bản cung? Bản cung không có ý gì khác, từ nay bốn ta cứ như một nhà mà sống, đợi con của A Cửu ra đời, sáu miệng ăn một nhà, chẳng phải tốt đẹp sao?
...
Loại như ngươi còn dám chê người nước Ninh chúng ta chơi bời bậy bạ?
76.
Ta thường cảm thấy mình không đủ bi/ến th/ái, nên luôn thấy lạc lõng với thế gian này.
77.
Rốt cuộc A Cửu lên tiếng: - Ta chỉ muốn gặp Hầu gia.
Ta dẫn đại phu vào, quay người đóng cửa. A Cửu yếu ớt nửa nằm đó, m/áu me đầy người trông gh/ê r/ợn nhưng không trúng chỗ hiểm.
Đại phu bước tới, mắt A Cửu lóe lên ánh sáng kỳ dị: - Thân thể không sao, nhưng đứa bé không giữ được.
Đại phu thần sắc đờ đẫn, lẩm nhẩm lời A Cửu như con rối tiến lên băng bó vết thương.
Ta không lấy làm lạ, A Cửu vốn là gián điệp, đương nhiên có bản lĩnh riêng.
A Cửu nhìn ta: - Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ nhân cơ hội bỏ cái th/ai này.
Ta tỏ ra hiểu chuyện.
Ta: - Lời ngoài kia ngươi đều nghe hết rồi?
Mặt A Cửu thoáng biến sắc.
78.
Ta: - Kế hoạch thay đổi, ngươi đi quyến rũ công chúa... Không, ngươi đợi công chúa tới quyến rũ ngươi.
79.
Ta khuyên nhủ: - Một là mất việc, hai là mất thân. Công chúa dù sao cũng là nữ nhi, tốt hơn Lục Hành nhiều.
80.
A Cửu gi/ận dữ: - Đàn bà các ngươi chẳng có đứa nào ra gì!
Ta biện bạch: - Liên quan gì đến ta?
- Ngươi muốn dựa vào ta để giành lại Lục Hành, nàng ta lợi dụng Lục Hành để tiếp cận ta, hai ngươi khác gì nhau? Chịu tổn thương đều là đàn ông chúng ta.
81.
Ta bừng tỉnh: - Đúng thế nên nàng ấy mới muốn cùng ta làm một nhà, công chúa quả có con mắt tinh đời.
A Cửu châm chọc: - Nói thì nói, hai ngươi trông cũng hao hao giống nhau.
Trong đầu ta lóe lên ý nghĩ, chưa kịp nắm bắt, A Cửu đã lạnh lùng nói:
- Ngươi thật lòng yêu Lục Hành? Thôi đi, hắn chọn c/ứu công chúa, đủ thấy hắn chẳng để bụng ngươi.
Ta biện bạch: - Đó là vì năm đó hắn trúng th/uốc xuân gặp phải Hương Hà công chúa.
Tim ta đ/ập thình thịch.
Khoan đã.
Hương Hà công chúa thân phận quý tộc, sao lại xuất hiện nơi biên ải? Hay là Lục Hành nhận nhầm người?
Nghĩ kỹ lại, ta với công chúa quả có vài phần tương tự.
82.
Cổ họng ta khô khốc, đầu óc đầy pháo hoa rực sáng.
- A Cửu, ta biết phụ thân đứa bé là ai rồi.
A Cửu mép nhếch lên: - Ngươi biết rồi? Hừ, cũng không quá ng/u.
Ta cùng A Cửu đồng thanh:
- Là Lục Hành, quả nhiên là thiên định nhân duyên.
- Đúng thế, đêm đó người ngươi gặp chính là ta.
83.
...
84.
Ta cố giữ bình tĩnh: - Ngươi nhầm lẫn rồi chăng.
A Cửu: - Nhầm? Làm sao nhầm được, th/uốc chính tay ta bỏ vào.
Ta đi/ên tiết: - Ngươi vô cớ bỏ th/uốc xuân cho ta làm gì!
A Cửu cũng nổi đi/ên: - Ta vốn định bỏ đ/ộc dược cho Lục Hành, ai ngờ lấy nhầm th/uốc, lại còn ngươi tự đi uống canh của hắn? Ta định tới c/ứu, nào ngờ ngươi như sói đói xông tới...
- Đủ rồi, đừng kể chi tiết!
A Cửu áp sát: - Đêm đó là ta, ngươi không hài lòng?
85.
Ta tiễn đại phu ra, A Cửu chống thân thể yếu ớt theo sau.
Lục Hành vội vàng đón lên: - A Khôn, ta có chuyện muốn nói.
Hương Hà công chúa: - A Cửu thế nào rồi?
Ta không nhịn được nữa, khóc nấc nghẹn ngào: - Hu hu, con bé mất rồi, con bé mất rồi!
Tình yêu của ta cũng tiêu tan!
Hương Hà công chúa: - Bản cung còn chưa kịp khóc, ngươi khóc cái gì?
Ta đ/ấm ng/ực dậm chân: - Thương trên người hắn, đ/au trong lòng ta!
Lục Hành thất thần: - Ngươi đ/au lòng đến thế, ta hiểu rồi. Đã ngươi thật lòng yêu nàng, ta sẽ ủng hộ.
86.
Ta liên tục mấy đêm gặp á/c mộng.
Tiểu Chính Thái hóa thân hà thần, cuồn cuộn mây bay từ sông hiện lên, hai bàn tay khổng lồ nâng Lục Hành và A Cửu:
- Nương nương anh minh ôi, người đ/á/nh rơi là phụ thân vàng này, hay phụ thân bạc kia?
87.
Ta gi/ật mình tỉnh giấc, ngoảnh lại thấy Tiểu Chính Thái không hiểu lúc nào đã nằm bên cạnh.
Áo hắn bị kéo bung. Dưới ánh trăng, ta thấy dưới xươ/ng quai xanh hắn có vết bớt nhỏ.
Ta chợt nhớ, A Cửu nơi này dường như cũng có vết bớt tương tự.
Vết bớt mà cũng di truyền được sao?
88.
Có người vỗ vai ta: - Thật trùng hợp, nàng cũng dậy giải quyết nỗi buồn?
Ta: ...
Không ngờ ban đêm vào nhà xí lại gặp Hương Hà công chúa.
May là khi nàng tới ta đã mặc xong quần, nàng ngáp dài đứng cạnh, làm động tác vén áo lên...