Nàng lẩm bẩm: "Các nam nhân các người thật đấy, hành sự cũng quá thô lỗ."
Tiểu nha đầu này, sau khi thấu hiểu lòng ta, càng ngày càng dạn dĩ hơn.
Nhưng ta thật sự thích cái dáng vẻ kiêu ngạo đáng yêu ấy của nàng.
Ngọc Nhi bắt đầu lui tới thường xuyên viện tử của Tần Liễu, bầu bạn khuyên giải nàng.
Về việc này, ta không ôm chút hy vọng nào.
Tần Liễu vốn là nữ tử chung tình, tình cảm với huynh đệ bạc mệnh Kỷ Thần của ta sâu đậm tựa biển khơi.
Trong mắt ta, Tần Liễu sớm đã buộc sinh mệnh mình với Kỷ Thần rồi.
Ấy gọi là gì nhỉ? Hỏi thế gian tình là gì, khiến người đời nguyện sống ch*t có nhau.
Kỷ Thần chẳng còn, Tần Liễu tuyệt đối không thể sống nổi.
Người ngoài có khuyên giải cũng vô ích mà thôi.
Ta chăm nom nàng, chỉ là cố gắng không phụ lời gửi gắm của Kỷ Thần.
Nhưng sự tình dần khác với ta tưởng.
Tần Liễu trước kia lòng như tro tàn, chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Ngọc Nhi tới thăm, nàng cũng chỉ đối đãi hờ hững.
Về sau, họ lại càng ngày càng thân thiết.
Ngọc Nhi hầu như ngày nào cũng tới viện tử Tần Liễu tìm nàng, thậm chí đêm đến còn ngủ lại đó, khiến ta đơn côi giữ phòng không!
Thật là!
Đêm khuya cô quạnh vô cùng, ta chỉ biết mượn rư/ợu giải sầu.
Một chén uống vào bụng, một chén đổ xuống đất.
Xem trên phương diện tính mạng quan trọng, Kỷ Thần à, ta tạm cho vợ ta mượn vợ ngươi vài đêm vậy.
Về sau, Tần Liễu tự mình bước khỏi viện tử, thậm chí còn muốn ra ngoài ngắm nhìn chốn phồn hoa phố thị.
Nàng dùng tiền tuất của Kỷ Thần mở tại kinh thành một thiện đường, thu nhận trẻ mồ côi không ai chăm sóc, cả người như được hồi sinh.
Ta hỏi Ngọc Nhi rốt cuộc đã khuyên giải thành công thế nào.
Ngọc Nhi lắc đầu: "Thiếp cũng không rõ. Thiếp chỉ cảm khái, thái bình thịnh thế mà Kỷ tướng quân đ/á/nh đổi bằng gươm đ/ao chốn chiến trường, chính ngài lại không thể tận mắt nhìn thấy, thật đáng tiếc."
Kỷ Thần không thấy được, nhưng Tần Liễu có thể thay ngài mà nhìn ngắm.
Nhưng ta chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi những chuyện này nữa.
Ta ôm lấy eo Ngọc Nhi.
Nàng né tránh, nói lảng sang chuyện khác.
"Hóa ra những ngày qua, Ngọc Nhi không chỉ vì khuyên giải Tần Liễu, mà còn thực sự muốn tránh mặt ta." Ta giả vờ bất mãn.
"Ai bảo chàng..." Nàng đỏ mặt, "Mãnh tướng thô kệch, thiếp thật không chịu nổi!"
Nàng muốn chạy trốn, nhưng ta há để nàng thoát được.
"Ta biết rồi, Ngọc Nhi chê ta thô lỗ." Ta giả bộ oán thán, "Ôi, nhớ lại ngày đại hôn, Ngọc Nhi đến ôm cũng chẳng muốn, hẳn là chán gh/ét ta vô cùng!"
"Thiếp không có." Nàng vội vàng biện giải, rồi thỏ thẻ nũng nịu, "Phu quân, người tha cho Ngọc Nhi đi mà."
Toàn thân ta khí huyết sôi trào.
Yêu tinh! Đúng là yêu tinh quyến rũ!
Ta một mãnh tướng chính khí, sao có thể tha cho yêu tinh!
……
-Ngoại truyện hết-