Hắn cười nói với ta: "Hoàng hậu không thể là ngươi."
Ta cúi đầu, buồn bã đáp: "Thần nữ hiểu rõ, không dám mơ tưởng."
Tại trường săn b/ắn của hoàng gia, Thái tử Cố Hoài sắp đăng cơ vừa đùa vừa thật lòng nói với ta rằng: Ta không thể là chính thất của hắn.
Mà ta, lại chính là vị hôn thê đã đính ước cùng hắn suốt năm năm, chỉ còn chờ hai tháng nữa là đến tuổi cài trâm, để thành thân cùng hắn.
Vậy mà, chỉ còn hai tháng. Hắn… vứt bỏ ta.
Bởi Tiên hoàng bị ám sát, Thái tử lên ngôi sớm, ta là vị hôn thê do Tiên đế chỉ định nên hắn không cưới nữa.
Đời trước, cũng chính là như thế.
Khi ấy ta đã làm gì?
Không cam tâm, gào khóc náo lo/ạn, thậm chí tuyệt thực.
Ta khăng khăng đòi gả cho Cố Hoài, nhất định phải làm Hoàng hậu của hắn.
Bức ép lão phụ thân thương ta đến mức dùng binh quyền đổi lấy.
Kết quả nhận được là gì?
Nhớ lại những ngày làm Hoàng hậu của hắn, ta r/un r/ẩy.
Hừ, nghĩ lại mà xem, có gì mà không cam tâm chứ?
1.
Tất thảy... đều là an bài tốt nhất.
Thấy ta bình thản thuận theo lời hắn, không náo không quấy, Cố Hoài thoáng chần chừ.
Bằng hiểu rõ ta, hắn hẳn cho rằng ta sẽ nổi gi/ận, sẽ vì đố kỵ mà làm lo/ạn. Sao có thể trầm tĩnh như vậy?
Hắn không cam tâm, nói thêm lời càng thêm nh/ục nh/ã:
“Trẫm cũng chẳng phải người vô tình, nghĩ đến công lao hộ quốc của nhà nàng, đợi sau khi trẫm lập hậu, sẽ phong nàng làm ‘Thục phi’.”
Từ hoàng hậu rơi xuống phi vị, chẳng khác nào giáng chính thê thành thiếp. Phẩm cấp tuy không chênh quá lớn, nhưng là nh/ục nh/ã không thể tả.
Hắn hẳn nghĩ ta sẽ nổi đi/ên. Mà ta nổi đi/ên, hắn mới có cớ định tội cho ta và cả nhà họ Vệ.
Ta biết rõ điều đó, liền bình thản cúi người:
“Thần thiếp ng/u dại, tạ ơn thánh ân.”
Hắn lại nói:
“Lấy tài, dung, đức, hạnh của nàng, phong làm phi vị đã là ban ân lớn rồi, nàng còn muốn gì nữa?”
Cố Hoài quát ta. Hắn chẳng thèm nghe ta nói, chỉ muốn bức ta nổi gi/ận mà mượn cớ trị tội.
Ta không đáp lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp nhận.
Hắn chợt cau mày:
“Đợi đã... khi nãy nàng nói gì?”
“Là... tạ ơn sao?”
Vốn định tiếp tục quát m/ắng ta, nhưng nửa đường bỗng nhớ lại, ta không hề oán gi/ận, chỉ là cung kính tạ ơn.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ngỡ ngàng nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.
Mà ta, vẫn trấn định như thường, cung kính nghe dạy.
Một quyền đ/á/nh vào đống bông, chẳng khác nào đ/á/nh vào hư không.
Đối mặt với một ta như vậy, hắn đ/âm ra không biết phải làm sao, chỉ đành hậm hực vung tay áo bỏ đi.
2.
Trong họa có phúc.
Việc Cố Hoài giáng ta từ chính thê xuống làm thiếp, phản ứng của cả nhà… lại khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Phụ thân cười ha hả nói:
“Tốt! Tốt lắm! Nhà ta nay không còn bị nghi kỵ công cao át chủ nữa!”
Mẫu thân thì thở ra một hơi dài:
“Quản hậu cung đâu phải chuyện dễ dàng. Từ xưa đến nay, mấy ai làm hoàng hậu mà sống an ổn vui vẻ đâu.”
Hai vị huynh trưởng vỗ tay cười lớn:
“Làm Thục phi cũng tốt lắm! Vị trí này lương bổng không ít, lại chẳng mấy ai tranh đoạt. Vậy là khỏi phải đ/á/nh đổi m/áu xươ/ng nơi sa trường chỉ để giữ hậu vị cho muội.”
Tiểu đệ còn nhỏ, chưa hiểu hết, nhưng thấy cả nhà nhẹ nhõm thì cũng mừng theo, vừa nhảy vừa hô vang khắp sân:
“Tỷ tỷ là Thục phi nương nương rồi! Thục phi nương nương của ta!”
Cả một nhà hoan hỉ hân hoan, khiến ta – kẻ vốn là “khổ chủ” – thoáng chốc ngẩn ngơ.
Thì ra… mọi người đều nghĩ vậy sao?
Vậy kiếp trước, ta liều lĩnh cố giữ hậu vị, tự mình cảm thấy hi sinh cao cả, tranh đấu giành lấy vinh quang cho cả nhà… chỉ là ta tự cho là đúng, tự cảm động mà thôi?
Có lẽ… đúng là vậy.
Nay ta làm Thục phi, cả nhà trái lại càng thong thả hơn.
Trước kia còn là Thái tử phi chưa cưới, ta ngày ngày theo mama trong cung học đủ loại quy củ, cả nhà vì thế mà căng như dây đàn.
Giờ thì hay rồi – không làm Thái tử phi, lại càng chẳng thể là hoàng hậu – mama kia đã bị điều đi gấp để huấn luyện người kế nhiệm, cả phủ như trút được gánh nặng.
Phụ thân lại thường rủ cả nhà uống rư/ợu nhẹ, lúc cao hứng thì luyện võ cùng các huynh, tiếng cười vang khắp tiền viện hậu viện.
Giáng thê làm thiếp, là họa sao?
Rõ ràng… là một điều may mắn!
3
Hoàng hậu do chính Cố Hoài chọn, cũng là con gái võ tướng, tên là Lý Vy.
So với ta vì sớm được chỉ định làm thái tử phi, bị bắt đào tạo theo chuẩn thái tử phi, võ nghệ từ lâu đã bỏ phế, giờ chỉ còn cái vỏ hào nhoáng.
Còn Lý Vy thì có võ công thực thụ, cùng cha anh lên chiến trường, lập công, nàng xứng đáng là con nhà võ tướng. Kiếp trước, Cố Hoài đã ngưỡng m/ộ nàng.
Chỉ vì ngại công lao phò tá của cha ta, ngại tình cảm nhiều năm của ta dành cho ông đã quá rõ ràng.
Khi ta không đồng ý bị giáng làm thiếp, cha ta lại giao nộp binh quyền, Cố Hoài đã nhượng bộ, lập ta làm hậu, phong Lý Vy làm quý phi.
Dù rằng, chúng ta trao đổi với ông.
Nhưng ông vẫn lấy cớ đó gh/ét ta.
Trong cung, nơi triều đình, ông tận lực s/ỉ nh/ục ta.
Ông ban cho Lý Vy mọi sự tôn trọng của người vợ.
Ban cho ta mọi sự nhục mạ của kẻ thiếp.
Ôi, thật chẳng cần thiết, ta chẳng tranh giành.
Nghe nói, các mụ nhũ mẫu dạy Lý Vy chẳng chút nương tay.
Các mụ ấy là người của thái hoàng thái hậu phái tới, bị họ huấn luyện năm năm, ta quá rõ th/ủ đo/ạn của họ.
Trước kia, ta từng nghi hoặc, làm nhũ mẫu, dù hậu thuẫn cứng cỡ nào, dạy người sẽ là hoàng hậu, không chút tình nghĩa, không sợ sau này bị thanh toán?
Về sau ta ngộ ra, tiên hoàng ch*t quá nhanh, thái hoàng thái hậu từ hoàng thái hậu chuyển sang, thời gian quá ngắn, mạng lưới tai mắt bà bố trí khắp cung vẫn còn, nhiều vị trí quan trọng triều đình đều là người của bà, để tiếp tục nắm quyền lực tối cao, nhân tuyển hoàng hậu mới, bà tất sẽ nhúng tay.
Nhưng không muốn làm quá lộ liễu, chọc gi/ận tân thái hậu và tân hoàng, nên bà dùng th/ủ đo/ạn âm thầm.
Trừ phi là người bà sắp đặt, bằng không ai làm hoàng hậu cũng không giữ được lâu, không được yên ổn.
Đây cũng là một lý do ta vui vẻ nhường ngôi hậu, năng lực gây rối của lão yêu phụ này gh/ê g/ớm lắm.
Ai làm hoàng hậu kẻ đó chịu tội! Vậy thì hãy để người trong lòng hoàng thượng chịu cái tội yêu quái này.
Bởi lẽ, ta từ bi, khổ đ/au đương nhiên để người khác gánh.
Nghĩ đến đây, ta vui mừng ăn thêm một quả trứng nướng.
4
Sau đại lễ phong hậu nửa năm, ta cùng mấy cô con gái đại thần khác vào cung, từ đó, cộng thêm những người thái hoàng thái hậu, thái hậu nhét vào, cùng một số người cũ từ thời Cố Hoài còn ở tiềm để, trong cung đã có gần hai mươi phi tần.