“Hai năm trước, anh trai tôi đã qu/a đ/ời vì u/ng t/hư giai đoạn cuối. Tôi là em trai của anh ấy - Thẩm Kỳ An.”
Lục Kim An so sánh khuôn mặt tôi với tấm ảnh từng chút một.
“Anh ấy… chưa từng nhắc đến em với cậu sao?”
Tôi lắc đầu, tay vẫn siết ch/ặt vạt áo.
“Tôi đi lạc từ nhỏ. Mãi đến năm cuối đời, anh ấy mới tìm được tôi. Lúc ấy bệ/nh tình anh đã vào giai đoạn cuối, rất ít khi tỉnh táo.”
Câu chuyện này hoàn toàn thật, bởi chỉ cần điều tra sơ qua là hắn sẽ biết, tôi không đủ ngốc để bịa chuyện dễ vỡ thế này.
Sau khi tôi nói xong, không khí như đóng băng. Tôi thấy rõ đôi tay Lục Kim An đang r/un r/ẩy.
“Nếu không có việc gì, tôi xin phép về trước.”
Dứt lời, tôi lạnh lùng gi/ật lại tấm ảnh từ tay hắn, bước đi không ngoảnh lại.
6
Tôi từng làm quen Lục Kim An dưới thân phận Thẩm Kỳ Hoài.
Sau khi tôi mất tích, Thẩm Kỳ Hoài trở thành con một của gia tộc họ Thẩm. Ở nhà, anh như cỗ máy vô h/ồn - học kém bị đ/á/nh, ăn cơm phát ra tiếng động bị đ/á/nh, không đạt yêu cầu của cha mẹ cũng bị đ/á/nh.
Môi trường đ/è nén ấy tạo nên tính cách hai mặt của Thẩm Kỳ Hoài: Ở nhà là đứa con ngoan ngoãn không dám cãi lời, ra ngoài lại hóa thái tử gia Kinh Viên ngạo mạn.
Thực chất qu/an h/ệ giữa hai nhà họ Thẩm và họ Lục không thân thiết, chỉ có hợp tác kinh tế.
Lý do tôi chọn Lục Kim An trong buổi tiệc hôm ấy, đơn giản vì tên công tử kia nghĩ rằng dùng danh tiếng Thái tử gia Kinh Viền sẽ không ai dám đ/á/nh cược.
Nhưng tôi đã nhận lời thách đấu - điều mà hắn không ngờ tới.
7
Tôi tới nghĩa trang thăm Thẩm Kỳ Hoài.
Vừa chân thành vừa diễn trò, bởi kể từ ngày gặp Lục Kim An, chiếc Cayenne đen luôn bám đuôi tôi. Có lẽ hắn không thể chấp nhận sự thật rằng bạch nguyệt quang của mình đã ch*t thật.
Tôi đặt bó hoa trắng muốt trước m/ộ anh, nhìn khuôn mặt giống tôi như đúc trên bia m/ộ mà nước mắt trào ra.
Lẽ ra với tuổi thơ ở trại mồ côi, tôi không thể thân thiết với Thẩm Kỳ Hoài. Nhưng thực tế, anh em chúng tôi đã nhận ra nhau từ sớm.
8
Đi lạc? Thực chất, tôi bị Thẩm Kỳ Hoài đưa đi.
Thẩm Kỳ Hoài hơn tôi ba tuổi. Anh hiểu rõ th/ủ đo/ạn đào tạo người thừa kế của gia tộc. Từ năm năm tuổi, anh đã sống trong chuỗi ngày bất tận với những bài học kế thừa - không chỉ đò/n roj, mỗi lần phản kháng còn bị nh/ốt vào tầng hầm tối om như địa ngục.
Trong căn phòng ẩm mốc ấy chỉ có tấm đệm bẩn và bàn học.
Sống trong hoàn cảnh đó, Thẩm Kỳ Hoài không thể không mang thương tổn tâm lý. Gia tộc phát hiện vấn đề, liền đưa tôi vào danh sách dự bị kế thừa.
Không muốn tôi chịu cảnh địa ngục trần gian, một ngày nọ anh lén đưa tôi trốn khỏi biệt thự khi bảo mẫu không để ý.
Đứng trước cổng trại mồ côi, tôi ngước nhìn gương mặt mờ ảo của anh.
“Kỳ An, hãy sống dưới ánh mặt trời thay cho anh.”
Đó là ký ức cuối cùng, sau này tôi ở hẳn trại mồ côi.
Thẩm Kỳ Hoài có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng chẳng dùng đến. Anh dùng mọi cách nhét tiền cho giáo viên để họ chăm sóc tôi chu đáo.
Nhờ vậy, tôi có tuổi thơ không quá tồi tệ - ít nhất không bị coi thường về ăn mặc.
Năm 18 tuổi, vừa học đại học tôi vừa làm thêm ki/ếm tiền. Thẩm Kỳ Hoài thường nhờ người mang đồ cho tôi, nhưng gần như chẳng gặp mặt anh.
Tôi biết Thẩm Kỳ Hoài sống tệ hơn sau khi tôi đi. Anh nói dối là tôi tự đi lạc, tưởng sẽ bị đ/á/nh đ/ập, nhưng không ai trong biệt thự trách m/ắng.
Mọi người cười như đi/ên cuồ/ng:
“Kỳ Hoài, đây mới là phẩm chất của bậc thống trị. Đây chính là bước đi cần thiết để trở thành người thành công!”
Câu nói kỳ quái ấy khiến Thẩm Kỳ Hoài năm ấy không thể hiểu nổi.
Lời này chính Thẩm Kỳ Hoài đã kể khi nắm tay tôi trên giường bệ/nh.
Thuở nhỏ, anh tưởng việc đưa tôi đi và hối lộ giáo viên đều không bị phát hiện. Thực chất, mọi bước đi đều nằm trong tầm kiểm soát của gia tộc.
Họ không vạch trần, chỉ vì tôi là “bảo hiểm” nuôi bên ngoài của họ - phương án dự phòng khi Thẩm Kỳ Hoài thất bại.
Thẩm Kỳ Hoài ngày ngày học quản lý công ty với cường độ cao, lúc rảnh lại la cà quán bar ngầm. Thân thể và tâm h/ồn anh dần sụp đổ trong môi trường ấy.
Cánh tay anh chi chít vết d/ao, từng có lần m/áu đỏ ngập cả bồn tắm. Sau nhiều lần t/ự s*t bất thành, anh bị đưa vào viện. Gia tộc biết anh có vấn đề tâm lý, nhưng không ngờ thể x/á/c cũng h/ủy ho/ại.
Tế bào u/ng t/hư đã di căn toàn thân. Dù nhập viện, anh chỉ còn chưa đầy một năm rưỡi. Thêm bệ/nh t/âm th/ần nặng, anh có thể qu/a đ/ời bất cứ lúc nào.
Một ngày trở về thu dọn đồ đạc nhập viện, Thẩm Kỳ Hoài nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa cha mẹ.
Đại ý là Thẩm Kỳ Hoài đã hết hy vọng, phải đưa Thẩm Kỳ An về đào tạo tiếp.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Kỳ Hoài nhen nhóm ý định gi*t ch*t đấng sinh thành.
“Tại sao… bắt anh sống không bằng ch*t, giờ lại đến lượt Kỳ An…”
9
Khoảnh khắc ấy, vòng lặp giáo dục khép lại. Thẩm Kỳ Hoài cuối cùng đã hiểu ý nghĩa câu nói năm xưa của cha mẹ khi anh đưa tôi đi.