Nghe nói tôi đi kính trà, cũng muốn đi theo cùng.
Trên ghế chủ vị, Lục phu nhân ngồi đoan trang. Bên cạnh, tổ mẫu nở nụ cười hiền từ, khí chất đoan trang vững vàng của hai người như một, quả thực toát lên vẻ đảm đương của chủ mẫu trong nhà.
Bên tay Lục phu nhân ngồi hai vị nương nương, một vị luôn giữ nụ cười nhu thuận, vị kia từ lúc tôi mới bước vào đã đảo mắt nhìn khắp người tôi. Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, vốn đã có chút e dè, giờ lại càng thẹn thùng. May nhờ Lục Kiến Thanh ở bên nên đỡ bối rối hơn phần nào.
Sau khi kính trà xong, Lục Kiến Thanh vội đỡ tôi dậy, chỉnh lại vạt áo cho tôi. Lục phu nhân thấy con trai chu đáo như vậy, cười rất hài lòng, không hề tỏ ý bất mãn vì đêm qua chúng tôi chưa động phòng.
- Vọng Thư, từ nay về sau chúng ta đã là một nhà, cháu không cần quá e dè. Kiến Thanh cháu cũng biết rồi đấy, trong nhà ta này, tổ mẫu là người hiền hậu, lão gia tuy mặt lạnh nhưng lòng ấm.
- Đây là nhị nương Tô Uyển Nghi, người nhu mì đảm đang. Hỉ phục của hai cháu đều do một tay nàng may đo.
- Vọng Thư đa tạ nhị nương, phiền lão nhân đã hao tâm tổn sức.
Tôi khẽ cúi đầu tạ ơn. Hình phượng hoàng và hoa văn trên hỉ phục sinh động như thật, đường kim mũi chỉ tinh xảo, nhìn đã biết tốn không ít tâm huyết.
- Đây là tam nương Triệu Quân Việt, tính tình phóng khoáng, miệng lưỡi có hơi cay nghiệt nhưng tâm địa lương thiện. Nếu nàng có nói gì, cháu đừng để bụng.
Khác với vẻ dịu dàng của nhị nương, tam nương trước mặt tỏ ra có chút cường thế. Đôi mắt phượng dài thanh tú khi không cười cũng vô cùng kiều mị.
Tôi chăm chú lắng nghe từng lời Lục phu nhân dặn dò, khắc sâu vào tâm khảm. Các vị phu nhân đều ôn hòa thân thiện, chỉ riêng tam nương khiến tôi hơi e ngại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của bà.
- Cháu yên tâm, nhà họ Lục không hà khắc với dâu mới. Kiến Thanh còn có người anh cả tên Kiến Dương thường xuyên đi làm ăn xa. Hai cháu hãy hòa thuận, vài năm nữa sinh cho bà đứa cháu bụ bẫm.
Nói đến đây, có lẽ nhận thấy sắc mặt tôi hơi biến đổi, Lục phu nhân lấy cớ đuổi Kiến Thanh ra ngoài, rồi thở dài đầy tâm sự:
- Vọng Thư, ta hiểu nỗi lo của cháu. Kiến Thanh không phải thiên sinh ngây dại. Năm mười hai tuổi, cháu bị ngã từ cây cao xuống đ/ập đầu, nhưng việc này không ảnh hưởng đến con cái sau này.
Trong lòng bỗng chua xót, tôi hiểu được để dạy dỗ Kiến Thanh thành người lễ phép nho nhã như bây giờ, nhất định gia tộc họ Lục đã tốn biết bao tâm huyết. Nghĩ đến đây, khóe mắt tôi cay cay:
- Những năm qua mẹ vất vả rồi.
Nghe vậy, Lục phu nhân lấy khăn lau giọt lệ chực rơi, lắc đầu nhẹ:
- Làm mẹ, ai chẳng muốn hi sinh vì con cái. Đâu dám kể khổ.
Đúng lúc ấy, tổ mẫu vẫn im lặng bấy lâu mới cất lời, giọng nói ngập ngừng như ngại ngùng:
- Tiểu Thư à, giờ chắc cháu cũng rõ. Kiến Thanh thực ra không đần độn như lời đồn bên ngoài. Cháu ấy chỉ quá lương thiện, nên bị người đời coi là ngốc nghếch.
- Cháu là đứa trẻ ngoan. Vừa thành thân, Kiến Thanh lại chưa thông hiểu nhân sự. Chuyện phòng the... phải phiền cháu từ từ chỉ bảo. Nếu cháu ấy hiểu được đôi chút, mẹ cháu đâu đến nỗi ngày đêm lo lắng.
Tôi gật đầu tiếp nhận, không nói thêm gì. Tôi thấu hiểu nỗi niềm của Lục phu nhân - con trưởng mãi phiêu bạt chưa lập gia thất, con thứ dù thành hôn nhưng chưa biết ái ân. Nhà người ta mười tám tuổi đã bồng cháu nội, bà sao khỏi sốt ruột?
7
Nhà họ Lục có quy củ bất thành văn: mỗi ngày đều phải dùng cơm chung.
Tôi ngồi cạnh Lục Kiến Thanh, nhìn chàng tự gắp thức ăn, hoàn toàn không như lời mẹ tôi đoán phải có người đút. Ngón tay thon dài cầm đũa chẳng khác người thường, nhai từ tốn, tác phong rất chỉnh tề.
Thấy tôi mãi nhìn đôi tay chàng, chàng chớp mắt nghi hoặc, quay sang gắp cho tôi cái đùi gà. Thấy tôi vẫn không chớp mắt, lại gắp thêm miếng thịt bò.
- Ôi, tiểu công tử quả nhiên đã có vợ khác hẳn. Biết thương yêu phu nhân rồi nhỉ!
Tam nương giọng the thé châm chọc, đôi mắt phượng đầy vẻ trêu ghẹo.
- Cơm còn không bịt được miệng.
Lục lão gia gắp miếng cơm, quen thói con hát mèo mả gà đồng của bà ta, chẳng ngẩng mặt lên mà rầu rĩ.
- Tiểu Thư, thích món gì cứ ăn nhiều vào. Trong nhà không câu nệ nhiều lễ tiết.
Tổ mẫu vẫn quen gọi tôi là "tiểu Thư", từ đầu đã gọi thế, nghe thật thân thiết.
- Mọi người thử món cá này xem. Sáng nay Trần chưởng quỹ gửi đến, nghe nói đ/á/nh bắt từ Đông Hải, dùng bảo toàn bằng nước đ/á, vị tươi ngon vô cùng.
Không khí bàn ăn vui vẻ, Lục phu nhân mời mọi người dùng cá.
- Vọng Thư ăn nhiều vào. Cá hoàng ngư tự nhiên to thế này là của hiếm. Nhà cửa nhỏ bé trước giờ chắc chưa từng được nếm qua.
Bên tai văng vẳng giọng tam nương. Tôi hiểu ý bà ta thấy tôi chưa động đũa nên muốn mời, nhưng khéo nói thành ra như chê bai.
Lời vừa dứt, chính bà ta cũng sững lại. Bầu không khí bỗng chùng xuống. Tôi biết như Lục phu nhân nói, bà ta vốn tính vậy, không cố ý hạch sách nên không bận tâm.
Đáng nói là Lục Kiến Thanh nghe tam nương bảo tôi chưa từng ăn, vội vàng gắp thêm miếng cá cho tôi. Mặt tôi nóng bừng, định kéo tay áo chàng ra hiệu giữ ý, thì nghe bên tai giọng nhị nương trách khéo tam nương:
- Con nhà buôn muối, bà có vừa phải không?
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lời lẽ đầy sát thương. Tam nương trợn mắt há hốc, ấp a ấp úng không thành lời. Tổ mẫu và Lục phu nhân nhịn cười, Lục lão gia lắc đầu bất lực.
Ban đầu tôi tưởng nhị nương chê tam nương rảnh rỗi, sau này mới biết nhà tam nương xưa kia chuyên buôn muối lậu, ki/ếm bộn tiền.