Hoa Đào Không Bằng Ngày Xưa

Chương 2

28/08/2025 12:05

Lúc ấy, Giang Biệt Trần ôm ch/ặt ta vào lòng, khẽ dỗ dành:

"Thiển Thiển, nàng còn có ta, ta sẽ thương yêu nàng trọn đời."

Thi hài song thân chưa kịp lạnh, lời thề vẫn văng vẳng bên tai.

Nhưng Giang Biệt Trần đã đổi lòng.

Bước chân loạng choạng, khi qua ao hồ, gió lạnh thổi tắt chiếc đèn lồng.

Một đóa pháo hoa vừa tàn lụi.

Ta vô ý giẫm phải lớp băng trên mặt đất, đ/âm sầm vào tảng đ/á lớn, ngất đi mất h/ồn.

04

Ta sốt cao suốt ba ngày, khi tỉnh lại, Tiểu Thúy mắt sưng húp như quả hồ đào.

"Cô gia một lòng ở cùng Tống di nương, mặc kệ sinh tử của tiểu thư, nô tì sợ tiểu thư không qua khỏi, suýt ch*t khiếp!"

Ta nhíu mày: "Tống di nương là ai?"

"Chính là Tống Tri Vi đấy, tiểu thư, người vẫn còn mê man sao?"

Ta nổi gi/ận, quăng chiếc gối xuống đất:

"Tạ Tùy từng thề chỉ chung thân với ta, tuyệt đối không nạp thiếp, trong phủ sao lại có Tống di nương!"

Tiểu Thúy kinh hãi, trợn mắt như muốn lồi ra:

"Tiểu thư, người đang nói gì thế?"

"Người cưới là Giang Biệt Trần Giang đại nhân, đã bao năm chưa gặp Tạ tướng quân, lời này lỡ lọt ra ngoài thì nguy to!"

Ta sững người.

Giang Biệt Trần là ai?

Thật chẳng có chút ấn tượng.

Trong cơn mê man, ta đã mộng thấy một kiếp trước đầy hoa đào.

Ta và Tạ Tùy thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng.

Sau này thành thân.

Hắn biết ta sợ lạnh, đông đến dùng bổng lộc ít ỏi may cho áo hồ bào.

Nắm đôi tay lạnh giá của ta trong lòng bàn tay, chà ấm từng ngón.

Hắn biết ta thích ăn táo gọt vỏ, nên khéo léo tỉa từng trái.

Gặp cường đạo, hắn xông lên đỡ đò/n thay ta, dù tay m/áu chảy ròng ròng vẫn hỏi ta có sao không.

Kho pháo hoa trong phủ n/ổ tung, chính hắn phát hiện kịp thời, c/ứu cả nhà thoát nạn.

Chúng ta hạnh phúc vô cùng.

Sau này sinh được một đôi nam nữ, cha mẹ vui hưởng tuổi già.

Nhưng.

Nhưng Tiểu Thúy nói, sự thật không phải vậy.

Ta gả cho Giang Biệt Trần.

Giang Biệt Trần bạc tình, đem người khác về phủ, nhục mạ ta thậm tệ.

Song thân ta mất trong vụ n/ổ năm ấy.

Chỉ còn Tiểu Thúy bên cạnh, ta trắng tay.

Ta ngẩn ngơ, mãi không thôi.

05

Xuân qua hè tới, thân thể ta dần hồi phục.

Cũng quen với cuộc sống lạnh lẽo nơi biệt viện.

Trong sân trồng rau, dưới mái hiên trồng hoa, tơ tằm đã dệt thành vải thô.

Nhà dột, ta trộn bùn, leo thang lên sửa.

Cầu người không bằng cầu mình, dù khó mấy cũng phải sống cho tốt.

Đôi tay từng chẳng đụng nước giờ đã thành thạo trăm nghề.

Xuống thang, Tiểu Thúy buột miệng:

"Tiểu thư, nghe nói Tạ tiểu tướng quân thắng trận, sắp khải hoàn rồi."

Dù Tiểu Thúy bảo Tạ tiểu tướng quân không phải phu quân ta.

Nhưng giấc mộng chân thực đến nỗi ta còn nhớ rõ hơi ấm da thịt, mái tóc hắn vương trên gối, hai đứa con chung.

Nghĩ đến đây, tim đ/ập thình thịch, má ửng hồng.

Mất đà, chân hụt bậc.

Cả người lẫn thang đổ nhào, Tiểu Thúy hét thất thanh.

Ta rơi vào vòng tay rộng lớn.

Chớp mắt nhìn kẻ quen thuộc đến lạ.

Lông mày rậm, ngũ quan sâu sắc, đường quai hàm sắc nét, đôi mắt đào hoa ấm áp.

Ta mỉm cười khẽ gọi:

"Phu quân, người về rồi!"

06

Trong chớp mắt, người đỡ ta khựng lại.

Tai hắn đỏ ửng, bối rối nhìn ta, ngập ngừng không nói.

May nhờ Tiểu Thúy nhắc: "Tiểu thư lại nhầm rồi! Đây là Tạ tiểu tướng quân!"

Tạ Tùy như tỉnh mộng, đặt ta xuống nhẹ nhàng, lui hai bước thi lễ:

"Ôn muội muội, thất lễ xin thứ lỗi."

Tiểu Thúy cúi chào, nghi hoặc nhìn hắn.

Đây là viện của Giang gia, sao hắn lại đúng lúc xuất hiện?

Lại nghe đồn hắn mấy hôm nữa mới về?

Tạ Tùy mặc giáp trụ, phong trần đầy người, khẽ ho:

"Tâm hệ kinh thành, nóng lòng trở về nên tới sớm."

"Ôn muội muội, bình an vô sự?"

Gió hè lướt tóc mai, hai bàn tay lấm bùn của ta ngượng nghịu lau vào áo, chưa biết nói gì.

Tiếng bước chân vang ngoài cổng, hẳn là do thang đổ ầm ĩ.

Liếc Tạ Tùy, hắn khẽ nhún chân, thoắt đã lên tường.

Trên bờ tường cỏ mọc um tùm, hóa ra nãy hắn trốn sau đó.

Một nam tử trẻ bước vào, bên cạnh là giai nhân lộng lẫy.

Hắn nhìn thân hình lấm bùn của ta, nhíu mày quát:

"Ôn Thiển, nàng đang náo lo/ạn cái gì!"

Ta ngơ ngác: "Ngươi là ai?"

Tiểu Thúy kéo tay áo, thi lễ gọi "cô gia", ra hiệu cho ta.

Thì ra hắn chính là Giang Biệt Trần.

Nhưng trong lòng ta chẳng gợn sóng.

Với người phụ nữ tên Tống Tri Vi bên cạnh hắn, ta càng không hề nhớ.

Giang Biệt Trần liếc nhìn sân viện, kh/inh bỉ: "Nàng sống sướng thật."

Ta chỉ đống bùn: "Nếu sửa mái dột là sung sướng, đại nhân cứ thử đi."

Hắn nhíu mày, hình như không hài lòng với cách xưng hô.

"Ta đến để cảnh cáo: Tri Vi đã có mang, từ nay đừng gây ồn ào ảnh hưởng nàng dưỡng th/ai."

Tống Tri Vi nép vào Giang Biệt Trần, nở nụ cười đắc ý.

Ta nhìn bụng nàng hơi nhô, thở dài: "Tiếc thay, đứa đầu lòng của đại nhân lại là thứ thiếp sinh."

Ta cố ý chọc gi/ận, mong hắn viết hưu thư để thoát khỏi nơi này.

Tống Tri Vi liếc nhìn sắc mặt Giang Biệt Trần, thấy hắn vẫn không có ý bỏ ta, trong mắt lóe lên tia đ/ộc địa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm