——Chẳng hiểu vì sao, ta chợt nhớ đến câu nói này trong sách truyện.
Vương gia để ý hay không khó nói, nhưng Phò mã thì thực sự chú ý đến.
Hương an thần tỏa khắp phòng, Tiêu Phụng Nghi nằm nghiêng trên ghế mềm, một tay chống má, hơi nhíu mày.
Tưởng như đang ngủ, nhưng ta biết, hắn đang bực bội trong lòng.
Nhận thấy có người vào, hắn quát gằn: "Cút ra!"
"Công chúa, là thần." Ta bước đến trước mặt hắn.
Tiêu Phụng Nghi không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: "Canh cổ còn chưa điểm, Cố đại nhân đã về rồi, thế nào, công sự không quan trọng nữa sao?"
Ta xoa xoa sống mũi: "Hôm nay là đêm Đông chí, Đế đô thành có chợ đêm, thần cố ý về sớm, muốn cùng công chúa đi xem."
Tiêu Phụng Nghi từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn ta: "Không đi."
Chuyện này, dường như khó dỗ dành rồi...
Ta vắt óc nghĩ mãi, chẳng tìm ra cách thuyết phục, đành cúi đầu vò vặn ngón tay.
"Đồ mọt sách!" Hắn trầm giọng nói, "Bổn cung đã bảo không đi, ngươi không biết khuyên thêm một câu sao?"
Có hi vọng?
Ta chớp mắt với hắn: "Vậy công chúa đi chứ?"
Tiêu Phụng Nghi trừng mắt: "Bổn cung không đi!"
Đôi môi hồng xinh đẹp khẽ mím lại: "... Nếu bổn cung không đi, ngươi sợ lập tức trở về Hộ bộ tính sổ chứ gì? Bổn cung cố ý không để ngươi toại nguyện!"
Trước khi đi, Tiêu Phụng Nghi lấy một chiếc áo choàng lông dày, khoác lên người ta.
Lại tự mình cúi xuống, xỏ đôi giày lông cáo vào chân ta.
"Công chúa, ngài trước đã hứa với thần..."
"Ngươi có hàn chứng, lại mang th/ai." Tiêu Phụng Nghi lạnh lùng nhìn, "Muốn làm chính mình, cũng phải có mạng sống đã."
Đế đô thành rực rỡ hoa lệ, chợ đêm người chen chúc.
Bị xô đẩy hai cái, một bàn tay chợt nắm lấy tay ta.
Ta nhìn sang bên, Tiêu Phụng Nghi vẫn lạnh lùng, dưới tay áo rộng, bàn tay ngọc ngà nắm ch/ặt tay ta.
Có lẽ mặc đủ ấm — không chỉ thân thể ấm áp, trong lòng cũng dịu dàng vô cùng.
Ta hỏi: "Trước đây ngài từng đến nơi náo nhiệt thế này chưa?"
"Ta chẳng bao giờ thích ồn ào." Tiêu Phụng Nghi lời lẽ lạnh tanh, nhưng khi thấy một đám người vây quanh, lại hỏi: "Đó là làm gì vậy?"
Ta liếc nhìn: "Đang giải đèn lồng đó, muốn xem không?"
"Có gì đáng xem..." Hắn hừ lạnh.
Ta mỉm cười, tay nắm tay cùng hắn len vào đám đông.
Vốn chỉ xem người khác giải, nhưng Tiêu Phụng Nghi nghe chủ quán khen người đoán trúng "tài tứ minh mẫn" liền không vui. "Phu quân của ta mới là người tài tứ minh mẫn nhất Bích Nguyệt, dưới nàng, toàn là đồ ng/u."
Ngạo nghễ kiêu căng, há mồm là kéo lấy h/ận th/ù.
Ta đành cứng đầu, giải lần lượt từng câu đố.
Mỗi lần đoán trúng, ánh sáng trong mắt hắn lại rực thêm.
Chủ quán ban đầu đầy kh/inh thường, tiếp đến kinh ngạc, cuối cùng thán phục không thôi.
Đưa phần thưởng cuối, một túi thơm gấm hoa, cười trao cho Tiêu Phụng Nghi: "Phu quân của nương tử quả nhiên thông tuệ lắm thay!"
Tiêu Phụng Nghi gi/ật lấy túi thơm, cúi đầu buộc vào đai lưng, hừ giọng:
"Đúng là vật tầm thường."
Trưởng công chúa nhiếp chính chẳng quen lao động, mãi không buộc được túi.
Ta đành nhận lấy, buộc xong cho hắn, khẽ nói:
"Đồ dân gian, nếu không thích, về phủ vứt đi cũng không sao."
Một cái liếc mắt đầy sát khí liền phóng tới.
Ta: "???"
Gần chỗ giải đèn lồng là sạp b/ắn cung.
Phần thưởng treo cao nhất cũng là túi thơm, chỉ màu sắc đơn giản hơn.
Tiêu Phụng Nghi từ xa trông thấy, thẳng hướng tới sạp b/ắn cung.
"Công — Phụng Nghi." Ta kéo nhẹ bàn tay đang nắm, thầm thì: "B/ắn cung, thần thực sự không giỏi."
"Trăm điều vô dụng nhất là hạng nho sinh, ta cũng chẳng mong ngươi giỏi."
Tiêu Phụng Nghi đứng trước sạp b/ắn cung, cầm cây cung dài, liếc ta: "Nhìn cho rõ."
Hắn một tay cầm cung, một tay giương tên, dưới áo hồng, cánh tay tích lực.
Nét mày đẹp đẽ tràn đầy uy nghiêm cô đ/ộc, dây cung đã giương đến cực hạn.
Ta chợt cảm thấy, hơi thở mình cũng nghẹn lại.
Chỉ nghe tiếng vút gió, mũi tên phóng đi.
Ngay giữa hồng tâm, đuôi tên trắng rung rinh.
"Hay!" Người xung quanh vỗ tay tán thưởng.
Tiêu Phụng Nghi b/ắn liền sáu mũi, mũi nào cũng trúng.
Đến mũi cuối, vì dùng lực quá mạnh, xuyên thủng hồng tâm.
Theo tiếng "cộp", nửa mũi tên cắm sâu vào cột gỗ.
Những kẻ đang hô "hay" đều sững sờ.
"Đưa túi thơm đây." Tiêu Phụng Nghi bỏ cung xuống.
Chủ quán nuốt nước bọt, đưa túi thơm, không nhịn được nói:
"Nương tử dung mạo như thế, lại có thần lực dường ấy — phải chăng là thần tiên trên trời..."
Tiêu Phụng Nghi chẳng đáp, vội vàng buộc túi thơm vào đai lưng ta, lạnh giọng bảo:
"Đồ dân gian, dù ngươi không thích, cũng không được vứt đi."
Ta cúi nhìn túi thơm của mình, lại nhìn túi của Tiêu Phụng Nghi, khẽ nói:
"... Hình như, đây là một đôi nhỉ."
"Cái gì?" Hắn không nghe rõ.
Ta lập tức lắc đầu, nắm ch/ặt tay hắn.
Lòng theo ý động, rờn rợn ngọt ngào.
Thắng được hai túi thơm, Tiêu Phụng Nghi tâm trạng khá hơn, sắc mặt không còn ảm đạm.
Khi qua sạp trang sức, hắn còn có tâm trạng trêu chọc ta:
"Ngươi xem những người làm phu quân khác, còn biết m/ua quà tặng vợ, ngươi chỉ biết tặng ta túi thơm vớ vẩn miễn phí. Người người bảo ta tuyệt sắc nghiêng thành thần tiên giáng trần, nếu ngươi cứ coi ta không ra gì, sớm muộn —"
Vừa hay bên đường có đôi tình nhân nhỏ cũng đang nói cười, thiếu nữ gi/ận dỗ: "Còn b/ắt n/ạt ta, sẽ không cần ngươi nữa".
Tiêu Phụng Nghi nghe thấy, bắt chước: "Sớm muộn không cần ngươi nữa!"
Ta mừng rỡ: "Còn có chuyện tốt thế này?"
"Ngươi thử xem." Tiêu Phụng Nghi cười nhìn ta.
Ta cùng hắn cười, vừa đi vừa nghĩ lời hắn, cũng đúng thật... hắn nhiếp chính phò vua, giàu nửa giang sơn, ta lại chưa tặng món quà nào ra h/ồn.
Sao đi nữa, ta cũng là người làm phu quân...
"Phụng Nghi." Ta kéo hắn lại, nói: "Ta muốn ăn bánh táo, ở sạp phía sau, ngươi đợi ta, ta m/ua xong về tìm ngươi."
Nói xong, không đợi hắn đáp, liền quay người chạy.
Một mạch quay lại sạp trang sức, chỉ vào sợi xích mảnh đính chuông bạc.
"Cái này, ta lấy!"
Nắm ch/ặt túi vải nhỏ, giữa mùa đông mà mặt nóng ran, chân bước vội vã quay về.
Người qua kẻ lại, khi thấy tàm váy đỏ như lửa, nét mặt ta tràn ngập nụ cười.