Trần Thư

Chương 7

02/08/2025 01:39

Chưng quan viên dã khai thủy cân tùy phụ họa:

"Phải vậy phải vậy, kia chính là Trương thái y thân tự chẩn đoán..."

"Công chúa muốn lật án cũng phải bịa cớ nào khả dĩ, nước Trần từ trước tới nay chưa từng có ai nhiễm thiên hoa..."

"Huống chi nữa, ai cam lòng đi xem chứ, chẳng phải đi tìm cái ch*t hay sao..."

Cơ bản đều là đảng phái của Tam hoàng tử.

Bản cung nhàn nhạt liếc sang bên cạnh Trần Bỉnh: "Chỉ nhìn một chút thôi, hoàng đệ sợ hãi chuyện gì?"

"Nhi thần..."

"Túc tĩnh!" Hoàng đế ngắt lời, tiếp đó nhìn sang văn võ bá quan: "Vị thái y nào nguyện đi một chuyến?"

Mọi người nhìn nhau, hồi lâu chẳng ai bước ra.

Bởi vạn nhất đúng là thiên hoa, chuyến này đại khái sẽ mất mạng.

Huống chi Trương thái y là thượng cấp của bọn họ, ai dám cãi lời.

Một người lặng lẽ bước ra: "Vi thần nguyện đi."

Chờ đợi thực sự giày vò.

Người kia đi chưa đầy một khắc, bản cung lại cảm giác như đã rất lâu.

Khi hắn trở lại điện đường, mọi người đều không khỏi lùi về sau, sợ hãi nhiễm phải.

"Thần tới điện trung, Thái tử luôn kêu nóng, còn muốn cung nữ thêm bồn băng.

"Kẻ nhiễm thiên hoa tuy kèm theo sốt cao, nhưng sẽ cực kỳ sợ lạnh, huống hồ Kinh đô sắp vào đông.

"Thần liều mạng tiến lên nhìn, trên người Thái tử tuy lở loét, nhưng đều là da thịt lõm xuống, chưa thấy một nốt đậu mủ nào."

"Thần ng/u muội..." Hắn biết đã chạm tới bí mật hoàng gia, không dám nói tiếp.

Sự tình trọng đại, hoàng đế lại phái mấy thái y đi xem xét, kết quả đều tương đồng.

Bản cung lùi về bên Tiêu Sách quỳ xuống, siết ch/ặt tay hắn.

Chuyện tiếp theo, không cần bản cung ra tay nữa...

20

Đế vương ánh mắt như d/ao, quét khắp hội trường, tựa hồ muốn đ/âm nát tâm can ngàn vết thương.

Chưng thần từng người cúi đầu, không ai dám hé răng.

Triều đường yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở lẫn nhau.

Nhị hoàng tử Trần Biện lúc này bước ra.

"Tâu phụ hoàng, nhi thần hôm qua tại tẩm cung bắt được một nữ tử khả nghi.

"Trên người nàng giấu không ít bảo vật, đều là vật phụ hoàng ban tặng hoàng huynh trước đây.

"Nhi thần tưởng là kẻ tr/ộm, nàng lại nói là hoàng huynh tặng nàng."

Hoàng đế đầu ngón tay khẽ gõ long ỷ: "Đưa nàng lên đây."

Một nữ nhân xõa tóc bị lôi lên đại điện.

Thấy mọi người đều nhìn mình, sợ hãi phủ phục dưới đất gào thét:

"Không phải thiếp, không phải thiếp, thiếp không biết th/uốc kia là gì, là Tam hoàng tử... hắn bảo thiếp bỏ th/uốc..."

Trần Bỉnh vài bước xông tới trước mặt nữ nhân kia, t/át nàng một cái: "Ngươi đang nói bậy cái gì!"

Lực đạo rất mạnh, mặt nữ nhân bị đ/á/nh lệch sang một bên.

Nàng ngẩn người giây lát, ôm đầu co rúm người lại:

"Đừng đ/á/nh thiếp, đừng đ/á/nh thiếp, thiếp đã khai hết rồi... th/uốc bột của Tam hoàng tử, phần còn lại tại phủ Chất tử, dưới gối thiếp, dưới gối..."

Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, không trách thanh âm quen tai, nguyên lai là Vũ Thường công chúa nước Tây Vực.

Hoàng đế sai cấm vệ quân đi tra xét, quả nhiên tìm thấy một gói bột trắng.

Các thái y lần lượt tiến lên, dùng ngón tay ngh/iền n/át, dính dưới mũi ngửi kỹ.

Chẳng ai nói rõ cụ thể là th/uốc gì, nhưng có thể đại khái phân biệt được vài vị đ/ộc thảo kịch liệt bên trong.

Trần Bỉnh bị cấm vệ quân áp giải đi, dọc đường có thể nghe thấy lời nguyền rủa đầy h/ận đ/ộc của hắn.

Kỳ thực những chứng cứ này không đủ chứng minh hắn mưu hại Thái tử, chỉ là tạm giam để điều tra.

Hắn bộ dạng như vậy, ngược lại có chút "vạch áo cho người xem lưng".

Hoàng đế rốt cuộc đưa ánh mắt trở lại hai chúng ta...

21

Trần Biện thấy tình thế, dẫn đầu quỳ xuống:

"Phụ hoàng, Tiêu thừa tướng mấy năm nay vì nước Trần tận tâm tận lực, khẩn thiết phụ hoàng tha tội khi quân của ông ấy."

Vị thái y đầu tiên đi xem Thái tử cũng quỳ xuống:

"Vi thần lúc thi Hội gặp cư/ớp trên đường, may nhờ Tiêu thừa tướng liều mình c/ứu giúp, vi thần mới giữ được mạng.

"Tiêu thừa tướng người đại nghĩa như vậy, tuyệt đối không phải là gian tế ti tiện, khẩn thiết bệ hạ xá tội cho Tiêu thừa tướng."

Chưng thần cũng bảy tám tiếng kể ơn Tiêu Sách với mình, đồng loạt quỳ một mảng:

"Khẩn thiết bệ hạ xá tội cho Tiêu thừa tướng!"

Lúc này cấm vệ quân báo gấp.

"Thần Vũ môn tới một toán người che mặt, nghi là tới c/ứu Tam hoàng tử, đã bị kh/ống ch/ế."

Việc này trong dự liệu của bản cung.

Hôm nay, bản cung đặc biệt nhờ ngoại tổ điều thêm người tại các cung môn.

Lần này Trần Bỉnh lá bài tẩy cuối cùng cũng lộ ra, triệt để không gượng dậy nổi.

Câu nói tiếp theo của cấm vệ quân khiến bản cung hoảng hốt:

"Có một thiếu niên bị tên b/ắn trọng thương, bên cạnh là xe ngựa phủ công chúa."

Bản cung tới nơi, ngoại tổ đang nói chuyện với Quân Nhi.

Quân Nhi thì ôm vai bị thương, luôn cúi đầu.

Bản cung tới gần.

"Đứa trẻ ngoan, rốt cuộc cháu tên gì?

"Cháu vì lão phu này đỡ một mũi tên, lão tất phải tới phủ bái phỏng phụ mẫu cháu, tạ ơn hồi lễ.

"Không muốn nói tên, nói cho lão biết phụ mẫu cháu là ai cũng được, cháu?"

Bản cung nghiêng người che trước Quân Nhi, đỡ Quân Nhi lên xe ngựa: "Hắn là người phủ bản cung, ngoại tổ không cần tới tạ ơn."

Nào ngờ, khoảng thời gian cực ngắn này, lại khiến ngoại tổ nhìn thấy gì đó.

Ông nhíu mày: "Chờ đã, đứa trẻ này..."

Bản cung vội vàng bảo người đ/á/nh xe điều khiển, lớn tiếng gọi:

"Ta đưa hắn đi chữa trị trước, ngoại tổ có việc lần sau hãy nói!"

Hậu kết

Thái tử trúng đ/ộc quá sâu, vô lực hồi thiên.

Chủ mưu Trần Bỉnh cùng những kẻ tham gia mưu hại như Trương thái y, Vũ Thường bị tống giam thiên lao, chẳng ngày nữa xử trảm.

Tiêu Sách bị giáng chức, trục xuất về Tần.

Công chúa Trần Thư vì xông vào triều đường, ph/ạt giam lỏng ba tháng.

Tống Bộc Xạ bạo tử tại phủ.

Ngoại truyện 1

01

Biên giới nước Trần.

Nam nhân vén rèm lên, chỉ một cái liếc đã đờ người, hồi lâu mới tìm lại tiếng nói:

"Thư Nhi... vì sao nàng ở đây?"

Bản cung giơ tay kéo hắn, hắn theo lực leo lên xe ngựa.

"Bằng không thì sao, ngươi bị giáng chức còn được ngồi xe ngựa về nước, đẹp đẽ lắm thay."

"Nàng biết ta nói không phải chuyện này..."

"Sao, ngươi còn mong ta thủ tiết thờ chồng hay sao!"

Trên xe ngựa, bản cung tường tận kể cho hắn nghe suốt dọc đường.

Kể cách giải tán người trong phủ.

Kể những kẻ hại hắn m/áu tưới pháp trường thế nào.

Kể ngoại tổ tới nhà xin lỗi Quân Nhi, nhận Quân Nhi về ra sao.

Cuối cùng mới nhắc tới, m/ua xe ngựa thuê người đ/á/nh xe, sạch túi rồi, chúng ta sang nước Tần sinh tồn thế nào?

Hắn trầm mặc giây lát: "Một ngày ta làm thêm mấy việc, tuyệt đối không để nàng chịu khổ."

Nhìn hắn mặt mũi nghiêm nghị, bản cung nhịn không được bật cười.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
5 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm