Năm mười sáu tuổi vào mùa thu, ta xuất giá, gả cho công tử mà lòng chẳng hề yêu thích.
Chàng là tiểu công tử Tạ Lãng của cựu Trung thư đại nhân, tuổi còn xanh đã lập nhiều thành tựu.
Ta hiểu rõ đây là lẽ thường tình, phụ mẫu chi mệnh, môi thược chi ngôn, xưa nay vẫn vậy.
Nhưng đã có chỗ không ưa, tất có nơi đắm say, tâm ta hướng về cao các thám hoa lang - Thẩm Quân.
01
Lần đầu gặp Thẩm Quân, là ở hành lang tiền viện nhà ta, khi ấy ta cải trang thành nam nhi định lén ra ngoại ô du ngoạn. Đang dò xét tình hình thì thấy Thẩm Quân cùng phụ thân bước vào.
Quân tử tỏa sáng, hào quang rực rỡ. Không rõ tình khởi tự đâu, chỉ biết thoáng liếc mắt, lòng đã đắm say.
Hôm ấy rốt cuộc chẳng đi đâu, ở lại phòng nghĩ ngợi suốt nửa ngày, đến tối dùng cơm mới dò hỏi phụ thân.
Khi ấy mới biết, chàng tên Thẩm Quân, chữ Quân nghĩa là ánh dương chói lọi, quả nhiên ta không nhìn lầm.
Chàng đến phủ ta thỉnh giáo học vấn, chuẩn bị cho khoa cử xuân tới.
Ta thấu hiểu, trong lòng âm thầm gieo mối tơ vò, khắc ghi trong dạ, đợi xuân sang yết bảng sẽ sớm đi xem.
Gặp lại Thẩm Quân là trong đêm du ngoạn sau khi yết bảng. Khi ấy Cẩm An thành náo nhiệt khác thường, nhìn Thẩm Quân cưỡi ngựa cao giữa dòng người, lòng bỗng cảm khái: Sao chàng vẫn phong thái tuyệt trần đến thế!
Thẩm Quân đi qua, ta chẳng còn hứng thú. Về phủ thấy gia nô quỳ la liệt ở tiền sảnh, biết đại sự bất ổn, toan quay chạy thì nghe phụ thân quát: "Tiểu thư nhà ai đêm hôm đi lang thang, thất lễ!"
Tưởng nũng nịu đôi câu sẽ qua, nào ngờ phụ thân chỉ lạnh lùng hứ một tiếng: "Đừng mơ tưởng Thẩm Quân. Bất kỳ ai cũng được, chỉ trừ hắn!"
Ta sửng sốt, vội hỏi: "Vì sao?"
Phụ thân trầm mặc. Đứng lặng hồi lâu, chợt hiểu ra: Con nhà Thẩm đại nhân - cừu địch truyền kiếp, sao có thể kết thân với Lý gia? Nhưng lòng đâu dễ cam phận? Cứ đứng trơ như tượng.
Lâu sau, phụ thân thở dài: "Về đi, đêm khuya rồi, nghỉ ngơi đi."
Trước ngày vu quy, tỳ nữ khuyên can: "Tiểu thư dù không lấy được người trong mộng, gả cho Tạ công tử cũng là phúc phận. Khắp kinh thành ai chẳng biết tiểu Tạ công tử trẻ tuổi tài cao, dung mạo xuất chúng phong lưu tựa thần tiên." Nhưng những thứ ấy can hệ gì ta? Ta chưa từng gặp mặt, càng không ưa họ Tạ.
Nhưng thích hay không đâu có nghĩa lý gì.
Ngày hai mươi ba tháng tư năm ấy, ta hồng trang thịnh lệ, thành thê tử của tiểu công tử Trung thư phủ - Tạ Lãng.
02
Áo hỷ hồng, kiệu hồng, tay nắm dải hồng. Ta bước qua sảnh đường nhà mình, tới chính đường Tạ phủ, rồi ngồi trên hôn sàng.
Từ hoàng hôn chờ đến đêm khuya, ngồi tê cứng đôi chân. Vừa toan đứng dậy vận động, bị mẹ mối ấn mạnh xuống: "Phu nhân, động đậy là bất cát, tốt nhất đừng cựa quậy."
Đành ngồi khổ đợi, nghĩ thầm Tạ Lãng sao mãi chưa về. Uống thêm vài chén tửu nữa chắc phải đối diện với nàng què mất.
Chẳng biết bao lâu, cửa ầm ỹ mở ra. Qua làn khăn che mặt mờ ảo, ta thấy Tạ Lãng bị đám đưa đẩy bước vào.
Hết các nghi thức, trong phòng rộng chỉ còn hai chúng tôi.
Ta siết ch/ặt tay. Quả thực có chút căng thẳng.
Chàng từ từ vén khăn che, ta ngẩng đầu nhìn.
Phải công nhận, đôi mắt tươi sáng đa tình, sống mũi thẳng cao, đôi môi sắc sảo quyến rũ - đúng là phong thái thần nhân.
"Lý Bạch Du?" Thần nhân chậm rãi hỏi.
Ta gật đầu. Chàng lại nói: "Ta là Tạ Lãng."
Lại gật. Thấy ta nhạt nhẽo, chàng tựa vào giường, cởi hài, thoát ngoại bào, nằm xuống.
"Ngủ đi." Chàng bảo.
Ta từ từ đứng dậy, chịu đựng tê mỏi, tháo hết trang sức rườm rà, trở về giường ngủ thiếp đi.
Thiếp đi trước vẫn nghĩ: Tiếc thay, chưa uống hợp cẩn tửu, chưa kết tóc trăm năm, chỉ thấy bụng đói cồn cào. Thành hôn mà cảm giác sao tệ thế.
Bình minh. Người bên cạnh chưa tỉnh. Ta xốc xốc, chàng bực bội mở mắt.
"Hôm nay phải đi kính trà mẫu thân." Chàng xoay người nhìn ta: "Nàng có muốn đi cùng không?"
Thôi, chàng đã chẳng thèm để tâm. Ta từ từ ngồi dậy chuẩn bị trang phục, nghe tiếng người bên cạnh cũng trở dậy.
"Chà - nhát gan thật." Chàng bước xuống giường: "Đi thôi, ta cùng nàng."
Hai chúng tôi nối bước, qua hết sân này viện nọ, cuối cùng tới nơi mẫu thân chàng ở.
Chưa vào cửa đã có tỳ nữ dẫn lối. Bị mấy tiểu hầu bao vây ríu rít, lòng bỗng ấm áp lạ thường.
Tạ phu nhân thấy chúng tôi, vội đứng dậy nắm tay ta.
"Ngân Lịch nhi cuối cùng cũng tới rồi, mau ngồi đây."
Ta ngơ ngẩn theo tay bà ngồi xuống: "Phu nhân cũng biết tiểu danh của con?" Vừa ngồi đã gi/ật mình: Trà chưa kính, sao đã ngồi?
Vội đứng lên dâng trà: "Con thất lễ, mẫu thân xin dùng trà."
Tạ phu nhân nhấp ngụm trà: "Không sao, Ngân Lịch nhi à, đã là người nhà thì đừng khách sáo."
"Mau ngồi xuống đây." Ta lại bị kéo ngồi.
Tạ phu nhân đang định trò chuyện, liếc thấy Tạ Lãng vẫn đứng ngoài cửa: "Hả? Sao còn đứng đó? Mau ra đi, ta còn nói chuyện với con dâu."
"Vâng vâng, mẫu thân cứ nói chuyện." Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, chàng ngoảnh lại: "Đừng kể chuyện của nhi nhi với nàng nhé, mẫu thân."
Tạ Lãng rời đi trong tiếng dạ râm ran của phu nhân.
Thế là suốt một canh giờ sau đó, Tạ phu nhân kể từ khi Tạ Lãng chào đời, tới năm bốn tuổi bắt dế bị côn trùng dọa khóc cả ngày.
Lại kể năm bảy tuổi trèo cây ngã đ/au, khóc lặng cả buổi mới có người c/ứu, giọng khản đặc...