Xa Xôi

Chương 1

24/07/2025 04:27

01

Bị sơn phỉ bắt đi, ta bị điều giáo thành một kẻ đãng phụ.

Hễ có nam tử tới gần, nội y ta liền ướt sũng, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ, tỏa ra mùi hương kỳ dị mê hoặc.

Từ tài nữ số một Thượng Kinh được mọi người tán dương, trong chốc lát ta rơi xuống bùn như đóa hồng bị dẫm đạp, bị thiên phu chỉ trỏ, bị vạn nhân kh/inh nhổn.

Vì thanh danh trăm năm của gia tộc, nương thân vốn hết mực yêu thương ta vừa lau nước mắt vừa trao cho ba thước lụa trắng, khuyên ta hãy nghĩ tới các muội muội trong nhà.

Ta không nghe theo, đa đa vẫn thường gọi ta là minh châu liền ra sức ấn ta xuống ao cho ch*t đuối.

Nhưng ta có tội tình gì?

Kẻ đáng ch*t đâu phải là ta!

02

Sớm nghe người ta đồn, ngoài Lý Huyện ba mươi dặm, có một lũ sơn phỉ thần xuất q/uỷ một.

Chúng đứa nào cũng cao lớn lực lưỡng, mặt xanh nanh nhọn.

Quan trọng nhất, trong bọn chúng có một đ/ộc y từ Dược Vương Cốc phản bội ra đi, thích nhất dùng thân thể nữ tử để nghiên c/ứu, khiến những nữ tử này thỏa mãn mọi tật x/ấu kín đáo trong lòng đàn ông.

Mới nghe lời đồn, ta cùng các muội muội đều sợ hãi k/inh h/oàng, liền mấy đêm nằm mộng dữ.

Nhân dịp sau tết về thăm nhà, Lý Huyện là con đường tất yếu tới ngoại tổ gia, các muội nhỏ gan nhỏ mật đều khóc lóc đòi đi đường vòng.

Nương thân vò vạt áo, mặt mày cũng đầy sợ hãi, cuối cùng bước những bước nặng nề đi tìm đa đa.

Chẳng rõ nương thân đã khuyên giải thế nào, đa đa vốn nho nhã hôm ấy nổi trận lôi đình.

Trong thư phòng trước tiên vang lên tiếng chén rơi vỡ tan tành.

Sau đó lại truyền tới giọng đa đa gi/ận dữ không nén nổi: "Sao lại không bảo vệ được? Bổn tướng xưa kia cũng từng lên chiến trường! Thời trai trẻ, lục nghệ của quân tử thành tích hàng năm đều đứng đầu trong hàng con em thế gia."

"Lũ sơn phỉ vu vơ tầm phào, có thật hay không còn khó nói, nếu quả gặp phải, bổn tướng sẽ vì bách tính trừ hại, thu phục đám ô hợp này."

"Nếu bọn chúng quả như lời đồn đ/áng s/ợ như vậy, quan phủ sao lại để chúng phóng túng ngoài vòng pháp luật? Lời đồn nhảm dừng ở người trí, phu nhân làm tể tướng phu nhân, sao có thể vô trí như thế, lấy cắp nghe đồn!"

Vì sự cố chấp của đa đa, cuối cùng chúng ta vẫn bước lên con đường dẫn tới vực thẳm.

Chính x/á/c mà nói—

Là vực thẳm dành riêng cho một mình ta.

Đa đa quả không hổ là người từng lên chiến trường, thân thủ thật phi phàm.

Nhưng người đã già, không sánh được với bọn á/c phỉ nhanh nhẹn, gia đinh trong phủ cũng không bằng binh sĩ ngoài chiến trường, không bảo vệ nổi cả đại gia đình.

May thay quân c/ứu viện của quan phủ tới kịp thời, c/ứu được mọi người.

Chỉ có ta, trong hỗn lo/ạn ngã khỏi ngựa, bị kẻ á/c kẹp vào nách mang vào rừng núi.

03

Ta không dám nhớ lại ba tháng dài như địa ngục vô gián ấy.

Chỉ nhớ mình phải uốn éo chiều lòng, nén gh/ê t/ởm nịnh hót bọn đàn ông, rồi cuối cùng tìm được cơ hội trốn thoát.

Trong rừng sâu núi thẳm, ta không dám đi đường mòn có dấu vết, chỉ dám đi men theo suối từ xa, ngày ẩn đêm đi, cuối cùng ngất xỉu trên đường quan, được Trường Khánh Hầu đi ngang qua c/ứu về.

Vốn tưởng về nhà là mây tan trăng sáng, nào ngờ lại là thuyền tới cầu tự nhiên chìm.

Trong ba tháng ấy, đ/ộc y trong bọn phỉ dùng nhiều loại dược cho ta.

Khiến hễ có nam tử tới gần, nội y ta liền ướt sũng.

Vạt váy phất phơ nhẹ nhàng, còn tỏa ra mùi hương mê người dị thường.

Đa đa nương thân từ thương xót ban đầu, tới khi dị ứng kh/inh gh/ét, cũng chỉ mất vỏn vẹn nửa năm ngắn ngủi.

Hai năm tiếp theo, ta trong phủ chịu đủ ánh mắt kh/inh bỉ cùng đối đãi hà khắc.

Dù là mùa hạ nóng nực tam phục, ta vẫn mặc sáu lớp váy dày.

Để bưng bít tin này, ta một đích tiểu thư Hữu Tướng, bên cạnh không có cả người hầu rót trước dọn nước, đồ ăn cũng chỉ được đưa tới cửa viện.

Nương thân phong viện của ta thành cấm địa, khiến mọi người tránh xa như tránh dị/ch bệ/nh.

Mãi tới khi tam muội muội thành thân, ta mới được phép lén lên gác lầu dự lễ.

Nhìn tam muội muội hoa dung nguyệt mạo, cười tươi rạng rỡ, trong lòng ta cũng không tự chủ vui mừng thật lòng.

Nhưng sau đó trong lòng trào dâng vô hạn hoang liêu.

Có lẽ ta cả đời sẽ như thế này, mãi là điều cấm kỵ của gia nhân, mãi là cuộc sống nhìn thấu tận cùng, mãi không thấy được ánh sáng.

Còn chàng thiếu niên ba năm trước đã c/ứu ta khỏi địa ngục vô biên ấy, có lẽ ta vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại, không thể tận miệng nói một tiếng cảm tạ...

Chưa kịp ta kết thúc sầu xuân bi thu, một tiếng sét lớn hơn đã n/ổ ngay trên đầu.

"Hữu Tướng, chính là vị Lục Thừa Tướng đó, đại nữ nhi Lục Diêu Diêu của ông ba năm trước bị bọn thổ phỉ phá mất thân thể, nghe nói giờ thấy đàn ông là không đi không đứng nổi, đúng là một đãng phụ sống sượng..."

"Nghe nói trên người nàng thường xoa hương phát tình, chuyên môn quyến rũ đàn ông đó."

"Hôm trước thành thân là muội muội của nàng chứ? Chẳng biết bao nhiêu th/ủ đo/ạn quyến rũ ấy, muội muội có học được vài chiêu không hi hi..."

Lời đồn không rõ từ đâu mà ra, chuyện thị phi.

Trước mười ba tuổi, ta là tài nữ số một Thượng Kinh được mọi người tán dương, biến mất ba năm sau, ta thành đóa hồng bị dẫm vào bùn thối, đãng phụ số một Thượng Kinh trong miệng thiên hạ.

Đa đa nương thân nhìn ta quỳ dưới sảnh, mắt đầy mệt mỏi, như đang nhìn một món đồ cũ khó xử – giữ lại thì vô vàn phiền toái, vứt đi thì trong lòng tiếc nuối.

04

Ta chẳng biết họ ra ngoài bàn luận điều gì.

Gặp lại, nương thân sai người hầu treo sẵn lụa trắng trong phòng ta.

Ta bối rối nhìn người phụ nữ đã thương ta hơn mười năm này.

Dù đã ba mươi mấy tuổi, nhưng tuế nguyệt không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, vẫn da trắng nhan sắc.

Đôi mắt phượng đa tình giống hệt ta giờ sưng như quả hồ đào, trong khóe mắt lấp lánh giọt lệ.

Bà siết ch/ặt tay ta, nức nở không thành tiếng.

"Bảo nhi à, rất nhanh thôi, sẽ không đ/au đớn lắm, con đừng sợ, nương thân sẽ luôn bên con."

Dẫu khi bị những kẻ đàn ông kinh t/ởm đ/è dưới thân, hơi thở tanh tưởi phả vào cổ vai ta, ta cũng chưa từng tuyệt vọng như lúc này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11