Cách đ/á/nh này không khó phá giải, nhưng vô cùng nhàm chán. Bộ binh trọng giáp với hai chân lại mang theo nhiều lương thảo, đâu thể đuổi kịp kỵ binh trọng giáp bốn chân của đối phương. Không đuổi được, chỉ còn cách dùng khiên lớn che đỡ tên b/ắn mà tiến lên, trong khi địch nhân lại dựa vào cơ động linh hoạt không ngừng quấy nhiễu.
Quách Uẩn từng nghe ông nội Quách Ninh kể, chính bị kỵ binh họ Nguyên của Bắc triều dùng chiến thuật này dày vò đến ch*t.
Nhưng ta không phải Quách Ninh.
Kẻ học sử như chúng ta, tâm tư đều đen tối. Ngươi dám chọc gi/ận ta một lần, ta có thể ấm ức cả đời để trả th/ù.
Bởi vậy ta đã chọn chiến thuật mới.
Đó chính là: Dùng kỵ binh đối đầu kỵ binh!
Bắc triều có kỵ binh trọng giáp họ Nguyên, Nam triều sau khi diệt Phù Yết không chỉ có bộ binh trọng giáp, còn sở hữu kỵ binh trọng giáp. Ngươi đ/á/nh chiến thuật 'thả diều', ta cũng có thể như xươ/ng mắc cổ bám riết phía sau, ha ha, đuổi chó thì ai chẳng biết?
Bộ binh trọng giáp vây ch/ặt kỵ binh họ Nguyên. Thấy kỵ binh Bắc triều sợ tổn thất lại muốn dùng chiêu cũ 'thả diều', ta liếc mắt ra hiệu, D/ao Dao lập tức phi ngựa truyền lệnh cho Trương Kính Tiên đang đứng trên cao nhất chiến trường.
Trương Kính Tiên đổi dùi trống nặng, dồn dập điểm trống thúc quân Tuyên phủ xuất chiến. Bộ binh trọng giáp bắt đầu rút lui trật tự, dọn chỗ cho kỵ binh xung phong. Kỵ binh cỡi ngựa cao lớn Phù Yết, lưng đeo trường đ/ao, lưỡi đ/ao nhuốm đủ màu sắc - đó là đ/ộc dược cư/ớp được từ Lang Hoàn.
Kỵ binh xông vào trận địa, đi đầu là Quách Triển Nhan ở tiền quân. Tuy tuổi còn trẻ nhưng nàng xông xáo khắp nơi, trong quân Bắc triều không ai đỡ nổi một chiêu của nàng.
Giữa biển m/áu tứ tung, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía ta.
Nhà họ Nguyên có kỵ binh, nhà họ Quách lại không có? Dám 'thả diều' với lão nữa, lão sẽ c/ắt đ/ứt dây diều!
Ta cười lạnh, dặn lính truyền lệnh: "Ra chiến trường truyền lệnh, dụ được Nguyên Tịch ra thì lập tức rút lui! Để ta cho hắn một phát đại bác!"
Lính truyền lệnh phi ngựa từ sườn đồi thẳng ra chiến trường.
Quách Triển Nhan ch/ém ngã một kỵ sĩ, nghe xong lệnh liền mím ch/ặt môi mỏng, tay cầm trường đ/ao, xông thẳng về phía trướng trung quân của Nguyên Tịch giữa mưa tên.
Khi nàng cùng thân binh áp sát trướng địch, Nguyên Tịch cũng trông thấy Quách Triển Nhan.
Hắn cười lạnh, ra lệnh cho tả hữu b/ắn tên: "Há, lại thêm kẻ tìm đến cái ch*t!"
Quách Triển Nhan liếc mắt thấy Nguyên Tịch giương cung, chưa kịt tên bay đến đã khom người tránh né.
Nguyên Tịch ngẩng lên, chỉ thấy kỵ sĩ kia mũ sắt rơi xuống, tóc dài xõa tung, hóa ra là một thiếu nữ tuổi còn non, ánh mắt sắc bén. Hắn hỏi tả hữu: "Đây là ai? Lục Cô Nguyệt hay Quách Kiều Kiều?"
Khi biết là Hoàng Thái nữ Trinh Hựu của Nam triều, mắt Nguyên Tịch sáng rực, thúc ngựa đuổi theo. Thân binh hắn kịp kéo cương ngựa can: "Chủ tướng chớ đi! Đối phương là Hoàng Thái nữ, thân phận trọng yếu, thâm nhập như thế ắt có mai phục..."
Nguyên Tịch quất roj vào mặt thân binh, ngắt lời: "Tây Lăng Tử con đĩ kia đã đành, đến cả ngươi cũng dám kh/inh nhờn ta?"
Dứt lời, hắn phi ngựa đuổi theo.
Quách Triển Nhan thầm cười, mặt giả vờ hoảng hốt quay ngựa tháo chạy, trên chiến trường hỗn lo/ạn linh hoạt như con lươn trơn.
Đứng trên cao nhìn con gái nuôi kiêm học trò của mình chơi trò đuổi bắt với Nguyên Tịch, ta không biết nên nói gì.
Tuổi chưa bao nhiêu, mưu mẹo đầy mình. Mỗi khi Nguyên Tịch mệt mỏi muốn bỏ cuộc, nàng lại chậm bước quay đầu b/ắn một phát. Quách Triển Nhan ngoại hình rất giống Quách Uẩn, dung mạo diễm lệ, ánh mắt lại mang vẻ kiêu hãnh ngang ngạnh.
Dạng dung nhan này vốn dễ khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông, huống chi là loại sắc q/uỷ như Nguyên Tịch, nên hắn nhất quyết đuổi theo.
Hai người đuổi bắt nhau, cuối cùng đến bãi đất trống vắng người - rìa chiến trường. Quách Triển Nhan đã hết tên, hai thanh trường đ/ao đều bị Nguyên Tịch ch/ặt g/ãy, trên người không còn vũ khí.
Nguyên Tịch lộ vẻ tham vọng tất thắng.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Quách Triển Nhan gi/ật trâm cài đầu đ/âm mạnh vào mông ngựa, lập tức quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch sửng sốt trước nụ cười rực rỡ ấy.
Ngựa hí vang, phóng như bay kéo khoảng cách với Nguyên Tịch hai ba trượng.
Cùng lúc đó, D/ao Dao xoay nòng pháo, châm lửa vào ngòi n/ổ.
Đùng –
"Ch*t chửa! Chủ nhân, hình như tiểu nô b/ắn trật rồi!"
"Trời đất! D/ao Dao, ngươi không muốn lĩnh bổng lộc tháng này nữa sao?"
Quách Triển Nhan bò dậy đầy tro bụi, tóc dính đầy lá cỏ, giáp trụ rá/ch tả tơi, cánh tay trái vặn vẹo hình th/ù kỳ quái – rõ ràng đã g/ãy.
Nàng ho ra ngụm m/áu, lảo đảo bước đến mép hố pháo, không nhịn được lại ộc thêm ngụm m/áu nữa.
Sau phát đại bác vừa rồi, nàng đã bị nội thương, ngựa đi/ên cuồ/ng hất nàng ngã xuống khiến cánh tay g/ãy.
Nhưng Quách Triển Nhan vẫn cười.
Bởi vì Nguyên Tịch trong hố còn thảm hơn.
Chân phải hắn đã bị n/ổ đ/ứt, giáp trụ nứt toác, toàn thân thê thảm. Nếu D/ao Dao không b/ắn lệch, cộng thêm võ công cao cường hộ thể, giờ này hắn đã nát x/á/c.
Quách Triển Nhan lần xuống hố, chập choạng đến trước mặt Nguyên Tịch.
Thiếu nữ toàn thân thương tích, trước ng/ực áo giáp đầy m/áu tự mình ho ra, ngón tay thon dài nắm ch/ặt mảnh giáp sắc nhọn, từ từ c/ắt xuống vùng hạ bộ Nguyên Tịch.