Yêu Vương đưa tay xoa nhẹ bụng bầu, ánh mắt lấp lánh ba phần đắc ý: "Nàng xem, giờ bổn vương bụng đã to như vậy rồi!"
Sư huynh: "???"
"Thương phong bại tục! Để giữ sư muội lại, ngươi dám dùng th/ủ đo/ạn như thế!"
"Th/ủ đo/ạn này thì sao?" Yêu Vương kh/inh khỉnh cười nhạt, mắt sáng rực: "Có bản lĩnh thì ngươi cũng mang th/ai một cái đi?"
Lời vừa thốt, sư huynh đột nhiên lặng thinh.
Ta cũng ch*t lặng.
Có kẻ nhìn tưởng đang sống, kỳ thực đã ch*t từ lâu.
"Sư muội, theo ta về." Sư huynh đột nhiên đỏ mặt, nói với ta: "Hắn cho được gì, ta cũng cho được."
Ta: "???"
Ủa khoan, chẳng lẽ ở đây ngoài ta ra không còn người bình thường nào sao?
Nghe xem, các ngươi nói đó là nhân ngôn sao?
Liệu có để cho cái x/á/c 💀 này yên nghỉ được không? Có không!
10
"Ái, bụng ta!" Yêu Vương đột nhiên kêu thét, sắc mặt trắng bệch. "Phu nhân, Tuyết D/ao của chúng ta... sắp ra rồi!"
Ta: "???"
"Yêu y! Gọi Yêu y mau!"
Nhưng các Yêu y vội vã tới lại đều lắc đầu bó tay:
"Phu nhân, chúng tiểu yêu chưa từng đỡ đẻ cho nam nhân, thật không biết phải làm sao!"
Ta nhìn bọn chúng dáng vẻ e dè, trong lòng bốc lửa:
"Lắm mồm! Đây là Đại vương của các ngươi, lẽ nào đứng nhìn hắn ch*t?"
"Không dám không dám!" Lũ Yêu y lắc đầu như bổ củi: "Không được đâu! Nếu thế không chỉ mất Đại vương, cả Tiểu Thái tử cũng... một x/á/c hai mạng a!"
Cạch cạch cạch——
Chúng quỳ rạp xuống, dập đầu vái lạy sư huynh:
"Vị tiên nhân này, ngài pháp lực cao cường, xin hãy c/ứu Đại vương và Tiểu Thái tử!"
"C/ứu thế nào, đỡ đẻ cho hắn?" Khóe mắt sư huynh gi/ật giật.
"Đúng vậy đúng vậy!" Lũ Yêu y gật đầu như mổ thóc.
Phụt——
Sư huynh nhịn không được bật cười, khiến cả đám chúng ta đang lo sốt vó đều ngơ ngác.
"Trong cảnh này còn cười được, quả nhiên là tu vô tình đạo!"
"Khác loài tất tâm tà!"
"Hu hu, Đại vương không c/ứu được, ta theo ai đây?"
Nghe tiếng khóc lóc của yêu quái, ta tức gi/ận chỉ thẳng mũi sư huynh:
"Liễu Đình, ngươi cười không xem địa điểm sao?"
"Chồng ta không ai đỡ đẻ, sắp ch*t đến nơi!"
"Con cũng ch*t theo, số ta sao khổ thế! Ngươi còn cười được, còn nhân tính không?"
Sư huynh: "......"
Hắn cong mắt cười, tiếng cười càng dữ dội:
"Ha ha ha ha ha——"
"Kẻ vô nhân tính không phải ta, mà là hắn."
Ngưng cười, sư huynh lau khóe mắt, nhìn thẳng Yêu Vương: "Diễn đủ chưa?"
"Bắt chước yêu thố giả có th/ai, vui lắm sao?"
11
Dứt lời, sư huynh tĩnh tâm niệm chú, ngón tay lóe ánh linh quang——
Bụng Yêu Vương lập tức xẹp lép.
Ta trố mắt há hốc, mặt xanh như tàu lá.
Hỏi Yêu Vương: "Rốt cuộc là thế nào?"
"Chẳng lẽ đúng như sư huynh nói... ngươi giả có th/ai?"
Yêu Vương nghe vậy, mắt đỏ ngầu.
Chớp mắt, giọt lệ lăn dài trên gò má, hàng mi r/un r/ẩy:
"Giả thì sao?"
Hắn thở gấp gáp: "Phu nhân, nỡ để ngoại nhân s/ỉ nh/ục ta thế ư? Trong lòng nàng còn có ta không?"
Ta: "......"
Sao bỗng thành lỗi của ta rồi?
Đang trầm tư, chưa kịp nghĩ thông, Yêu Vương đã ôm ch/ặt cánh tay ta.
Ánh mắt hắn ngoan cố nhìn ta, tràn đầy tình ý và uất ức.