Tống gãi đầu, m/ắng tiếng: "Các đúng là đồ thú vật. Sao cứ n/ạt tốt? Thế làm sao hóa giải đây?"
Một lúc sau, hắn dò hỏi tôi: ngoại vừa mới đi hôm qua, phách chưa đi xa. Ta có thể triệu nhưng già đã chịu tổn thương nặng nề, thể được tốt..."
"Cần sóc tình cả đời, có chịu không?"
Tôi buột miệng đáp: chịu! Cháu sẽ ngoại cả đời!" Chỉ sống làm gì được!
Tống dài: "Vậy lời nguyền, lập tức pháp."
Tôi lắc đầu: "Ông trước, sống lập tức nguyền."
Thấy sang hỏi dân "Trận triệu tốn kém lắm đấy, xem ai sẽ đóng kim?"
Dân nhau ngơ Vị đạo trưởng tiên phong đạo vừa nãy giờ bênh vực dân làng, sao giờ tiền?
Trưởng thôn nước "Đạo gia... kim hết bao ạ?"
Tống trừng mắt: "Sao nói tiền? Đây là kim, đâu phải ta!"
"Giá hữu nghị mươi vạn, bớt xu."
Những kẻ chuyện lúc nãy đống đất lở chắn cổng làng, nghĩ đến Hà Tuấn mê trong phòng cấp c/ứu, đành khóc lóc: "Chúng đóng! Tiền chúng chịu!"
"Bà ngoại Thanh tốt bụng thế mà sống chúng đóng tiền có là gì". Tôi liếc nói chú họ Ngô Tá bóp đ/au đến mức giọng điệu đầy kiên quyết.
Tôi lau nước mắt, giả vờ cảm tạ: "Ơn nghĩa với ngoại, Thanh khắc ghi tâm." Tính sơ mỗi nhà ít nhất mất bốn năm vạn, chắc hối h/ận thối rồi. Để xem còn chuyện nữa không.
Tiền vừa đủ, lập tức bắt tay làm phép, miệng lẩm bẩm: "Thiên động, địa khai, thiên câu lai..."
Hơn nửa canh giờ sau, thành thuật, nhoài ngồi bệt xuống đất.
Một lát sau, nghe thấy dài từ t/ài. Bà ngoại bật ngồi dậy. Tôi lao vào bà, nước mắt đầm "Bà ơi, nhớ quá!"
Mẹ lúc từ ngoài linh đường vào, đầu tóc bù, chẳng khác gì oan "Thanh tha em trai đi!"
"Là có lỗi với suốt bao năm, dạy Hà Tuấn nên Con có thể thêm cơ hội, tha nó không? Nó là em mà!"
Bà ngoại nhờ đỡ đứng dậy, xuống tôi. Mẹ thấy sống hét thất thanh.
Bà ngoại vả cái đ/á/nh bốp vào mặt mẹ, hổ/n h/ển: Á Mai, cút ngay!"
"Tao coi ra mày! Mày đừng nhận tao là Tôi xót xa tay bà, chắc đ/au lắm.
Mẹ ngoại, cùng lủi thủi dắt trai bỏ đi. Nghe nói đi tìm bé thả chó cắn người, nhưng hóa ra nó thành niên, Hà Tuấn chìm xuồng.
Sau khi Á Hà Tuấn đi, ngoại trở về cuộc sống bình yên trước Khác chút là dân giờ chúng bằng ánh mắt kính sợ. Trẻ trong giờ nói đến chữ "vịt" thôi, lớn nghe được liền đ/á phát.
Sợ chạm vào ký ức đ/au buồn tôi.
Năm vào cấp hai, gặp đợt giải tỏa. Bà ngoại dùng tiền nhà ở thành phố, đi học nội trú. Tôi tựa đầu vào vai bà, nhớ điều ước nhật năm mười hai tuổi: "Được ở bên mãi mãi, có gia đình phúc".
Sau này, lén nhắn tin: "Chuyện ngoại tính sao? lùng đi/ên cuồ/ng, lật cả gầm giường mấy lượt rồi."
Tôi thản nhiên: "Tự hắn ý đẩy xuống giếng luân hồi. Mấy năm nay, được nghỉ phép chứ."
Khó khăn lắm mới được làm người, tất phải sống kiếp khỏe mạnh, trường thọ.
-Hết-
Nhị Triệt Phích Sơn