Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh ấy dẫn tôi tham dự một dịp như thế. Gượng gạo nở nụ cười, tôi đứng bên cạnh Giản Sanh, nghe anh trò chuyện xã giao với người khác, cũng thản nhiên chấp nhận thân phận mới anh dành cho tôi - bạn gái.
Một bữa tiệc tối, ứng phó đến kiệt sức cả thể x/á/c lẫn tinh thần.
Trên đường về nhà, tài xế khôn khéo nâng tấm chắn lên, khoang sau khép kín chỉ còn tôi và Giản Sanh.
Anh vén những sợi tóc rơi xuống của tôi gài sau tai, lời nói dịu dàng quyến luyến, tựa như lời thì thầm ngày lễ tình nhân: "Mệt rồi hả?"
Thật sự rất mệt, diễn trò với anh mệt lắm rồi.
"Giản Sanh, chúng ta không thể trở lại như xưa nữa đâu. Buông tha..."
Lời chưa dứt, anh đã bóp ch/ặt hai bên má khiến tôi c/âm nín. Khuôn mặt anh càng lúc càng gần, đôi môi mỏng in lên bờ môi đang chu ra của tôi.
Hương trái cây từ rư/ợu vang đỏ kí/ch th/ích vị giác, tôi giãy giụa đẩy anh ra, vung cánh tay tròn, dùng hết sức t/át một cái.
"Anh đi/ên rồi sao!" Tôi nghiến răng, giọng r/un r/ẩy.
Giản Sanh dùng đầu ngón tay giữa lướt qua môi, chế nhạo: "Đúng, đi/ên thật! Hồ Thức Vi, em đã từng nói thích anh nhất còn gì?"
Đúng vậy, ngày xưa tôi luôn lặp đi lặp lại với anh: Giản Sanh, trên đời này em thích anh nhất, nhất, nhất. Nhưng nhận lại chỉ là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh.
Suy nghĩ một lát, tôi chuyển căn hộ nhỏ đang ở sang tên Đương Quy. Dù sao tôi cũng không thể tiếp tục sống ở đây, chi bằng để lại cho cậu ấy, ít nhất điều đó khiến tôi cảm thấy tổ ấm của mình vẫn còn. Hoàn tất mọi thứ, tôi soạn một tin nhắn gửi cho Đương Quy, đại ý cảm ơn cậu đã cùng tôi diễn một vở kịch, những thứ này coi như tiền th/ù lao. Bảo cậu sau này đừng tìm tôi nữa, thân phận cậu không xứng làm người nhà của tôi.
Nói chung, lời lẽ rất khó nghe, tự đọc mà tim tôi cũng thắt lại đ/au đớn.
Sau khi gửi thành công, tôi chụp màn hình, đưa Đương Quy vào danh sách đen. Rồi kéo Giản Sanh ra khỏi danh sách đen, gửi ảnh chụp màn hình cho anh.
"Đã c/ắt đ/ứt sạch sẽ, mong anh cũng giữ lời hứa, đừng gây rắc rối cho cậu ấy."
Chính tôi đã kéo một đứa trẻ vô tội vào vòng xoáy, rốt cuộc phải đưa cậu ấy ra ngoài an toàn. Dù việc buông bỏ đ/au đớn hơn tôi tưởng rất nhiều.
29
Không còn Đương Quy, cuộc sống lại trở về đơn điệu như cũ.
Đi m/ua sắm với Giản Sắt Sắt, tham dự những buổi tụ họp chị em giả tạo. Ngày tháng tẻ nhạt và vô vị.
Thời gian lờ mờ trôi qua nửa tháng. Đương Quy trở về.
Cậu chặn tôi bên ngoài cửa hàng xa xỉ mà tôi hay lui tới.
Chỉ nửa tháng, cậu g/ầy đi rất nhiều. Trông còn tiều tụy hơn cả đêm mưa tôi nhặt được cậu. Đôi mắt phượng kia đã mất đi ánh sáng ngày xưa.
Cậu hỏi tôi: "Chẳng phải chị đã hứa sẽ không bỏ rơi em sao?"
Tôi quay mặt đi, không nhìn cậu. Vì sợ mình sẽ khóc mất kiểm soát.
"Chỉ là giải khuây lúc buồn chán thôi, chỉ có mấy đứa nghèo như em mới tin thật."
Tay Đương Quy nắm ch/ặt, đôi mắt đỏ ngầu, cậu hỏi thêm: "Chị thật sự không cần em nữa sao?"
Tôi nghiến răng, hỏi ngược lại: "Em thấy mình xứng sao?"
Ngay lập tức, một tấm thẻ mỏng rơi trước mặt tôi.
"Đúng, em không xứng! Giữ lấy tiền của chị đi, em không cần!"
Cậu bỏ đi dứt khoát, tôi nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, ôm hai tay từ từ ngồi xổm xuống, lại một lần nữa khóc nức nở không kìm được.
Sao lại có thể đ/au đến thế!
30
Sau đó, tôi không gặp lại Đương Quy nữa. Chàng trai trẻ trong sáng, non nớt, nở nụ cười lấp lánh ánh sao trong mắt ấy rốt cuộc đã rời khỏi cuộc đời tôi.
Tôi vào công ty của ông Hồ, học cách đàm phán dự án, xem kế hoạch kinh doanh. Từ một công tử ăn chơi tai tiếng trở thành thế hệ thứ hai chăm chỉ nhất trong giới thượng lưu Xuân Thành.
Giản Sắt Sắt hỏi tôi cố gắng để làm gì, tôi nói không muốn nếm trải lần nữa cảm giác tuyệt vọng khi không bảo vệ được người mình quan tâm.
Trên thương trường, Giản Sanh dạy tôi nhiều điều, và anh thật sự giữ lời hứa không gây rắc rối cho Đương Quy. Cái tên Đương Quy tựa một cơn gió, thoảng qua rồi chẳng để lại dấu vết.
Không ai biết tôi nhớ cậu ấy đến nhường nào.
Tôi học nấu ăn, khi không tăng ca thì về tự xào vài món nhỏ. Trên đường đi làm, m/ua một bó hoa tươi còn đọng sương mang đến văn phòng.
Giản Sanh cười tôi, sao đột nhiên trở nên văn nghệ thế. Tôi nói, cuộc sống cần có chút nghi thức mà.
Cuộc sống cần có nghi thức, không biết lúc Đương Quy cắm hoa vào bình mỗi ngày có nghĩ như vậy không.
31
Giản Sanh đã ngỏ lời muốn tôi làm bạn gái nhiều lần, nhưng đều bị tôi khéo léo từ chối.
Sau khi Giản Sắt Sắt ngập ngừng ám chỉ rằng anh trai cô đã lớn tuổi, nên lập gia đình, tôi ép Giản Sanh uống say, đưa anh lên giường một tiểu thư nhà giàu đã thầm thương anh nhiều năm.
Nói ra cũng hơi x/ấu hổ. Những năm tôi thích Giản Sanh, không ít lần vì gh/en t/uông mà cãi vã với cô ta. Giờ đây, đóng gói Giản Sanh tặng cô ta coi như đền bù cho tuổi trẻ dại khờ của mình.
Để chắc chắn, tôi đặc biệt gọi điện mời hai bà mẹ đến, dàn cảnh bắt gian tại trận.
Giản Sanh quấn chăn, nửa thân trên trần trụi, trên người lốm đốm những vết cào nhỏ.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy đắng cay, giọng nói vỡ vụn thê lương: "Hồ Thức Vi, em thật đ/ộc á/c."
Tôi khẽ nhếch môi: "Cũng như anh thôi."
Lúc anh ép tôi từ bỏ Đương Quy, nào có nhân từ hơn.
Hơn nửa tháng sau, tôi nhận được thiệp mời đính hôn của Giản Sanh.
Tôi không đến dự tiệc đính hôn, vì hôm đó tôi có hẹn phỏng vấn.
Nữ phóng viên trẻ cầm mic hỏi tôi thành phố nào tôi muốn đến nhất, tôi không ngần ngại đáp: Kinh Đô.
Cô lại hỏi, tại sao muốn đến Kinh Đô.
Tại sao muốn đến Kinh Đô, vì ở đó có em trai tôi, có tổ ấm của tôi. Thì ra, trong tiềm thức, tôi đã sớm mặc định rằng Đương Quy ở đâu, nhà ở đó.
Ngẩn người một lúc, nữ phóng viên gọi: "Cần suy nghĩ lâu thế sao? Cô Hồ."
Tôi cười rạng rỡ: "Không, chỉ là muốn đến xem trái tim của Tổ quốc thôi."
Có những nỗi nhớ không cần phải nói ra, nhớ Đương Quy, vốn luôn là chuyện riêng của một mình tôi.