“Cô thà đứa trẻ để đ/ảo nhân Trì đổi lấy lợi cũng muốn sinh con cho anh. Vậy thực yêu sao?”
“Cả đời chỉ biết giỡn phụ nữ, có thực nghĩ tất phụ đều kẻ quá/ng vì tình? Anh có biết, có phụ miệng gọi ‘ca ca’, lòng mong xuống ngục?”
Lục đứng phắt dường phơi bày thật đ/âm trúng, đảo vững. Hắn muốn nói gì thốt lời.
Đúng này, cánh cửa lưng mở ra, vang lên tiếng cười khẩy Trì Tâm:
“Ninh Ý, thật đáng gh/ét! Sao phải nói thật hắn sớm thế? chưa chơi mà!”
Tôi thu xếp đồ chuẩn rời đi:
“Mỹ à, em nhìn thẳm, thẳm cũng đang nhìn em. Chơi thì được, đừng mất bản chất.”
Cô khựng lại, sang nói Thần:
“Ở bên tôi, xu tiền. Làm không?”
“Cút đi!” gầm gừ, tôi.
Trì khẽ cười:
“Mẹ đang ốm nặng nằm chờ tiền trị đó. Nửa đời trước cặn đời muốn tiếp tục sao? tuy cho tiền, phí cho mẹ anh... có chi trả.”
Lục bước. cảm nhận được ánh mắt hằn học hắn đang ch/ặt lưng mình, bước đi chút do Cánh cửa đóng sập, chặn đứng ánh nhìn đó.
Ánh nắng bên ngoài khiến cảm mình được tái sinh.
Trì mắc chứng bệ/nh tâm - á/c cảm ông. nhất có tiếp xúc mà khiến khó chịu. cần giữ hắn bên cạnh liều trị bệ/nh. Cũng coi tận dụng đồ phế thải. Đến vô dụng, Trì hắn chai đã hết hạn.
Một kẻ cợt tình cảm phụ giờ đối vật trị liệu - cách triệt tiêu mọi tự tôn hắn.
Mẹ quả thực đang bệ/nh nặng. Trước giờ phóng túng, hắn chưa nghĩ tương lai. Ai ngờ giờ đây trở thành hiếu thật đáng buồn cười.
Tôi lái xe sân bay tiễn Khương Thiên Kỳ. g/ầy đi nhiều, thân hình nhỏ bé thỏm giữa đống hành lý, trắng bệch búp bê pha lê dễ vỡ.
Cô đã ki/ếm được khoản tiền đời nhờ bám cha Trì Trì cái giá phải trả do ph/á th/ai quá nhiều lần, vĩnh viễn mất đi chức mẹ.
Cô nói đứa trẻ đều con Thần. Đã có yêu hắn tha thiết. Đáng sinh ra đã kẻ lãng chẳng vì ai mà bước. tin, cứ ngỡ mình chạm được trái tim hắn. phải ai cũng đóng được vai chính tình.
Khương Thiên Kỳ nhìn đầy ngưỡng m/ộ:
“Giá mà Nếu khuôn phép, có thành công cô, chắc chắn khỏe mạnh hạnh phúc.”
“Con đi đường tắt, rất khó đầu.”
“Có lẽ đây báo ứng. Mà cũng xứng đứa trẻ đúng.”
“Ninh Ý à, có lẽ chẳng yêu ai, chắc chắn đã yêu đừng tiếc nuối.”
Cô vẫy tay, khuất dần cửa sân bay. Có lẽ đời đầy tổn thương nữa.
Tôi đứng nhìn bóng dáng hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi gửi tin nhắn:
“Cách yêu ông bình thường trọng, ngưỡng m/ộ, chế đuổi. Không phải chế, chà đạp, lăng nhục cợt. Đó phải tình yêu, mà ng/ược đ/ãi .”
“Mong em phân biệt được đâu yêu, đâu bi/ến trên chặng đường này.”
“Trân trọng bản thân, cặn bã - gửi em, cũng gửi chính mình!”
- Hết -
Lạc Vị Dương