Đối diện gần đây có thuê mới chuyển đến.
Hôm đó tầng vứt rác, tình cờ diện hành lang.
Đời nhau đâu chẳng hàng xóm mới chính là trưởng mà đã thương tr/ộm nhiều năm.
Tôi chào nào, cứ thế bỏ mạng.
Không ngờ, lần là khi tỉnh dậy giường ấy.
Đối diện gần đây có thuê mới chuyển đến.
Tôi diện dường như mỗi ngày về rất muộn.
Hôm đó bè tổ chức dọn khuya, khi tầng vứt rác, tình cờ diện hành lang.
Tôi cái, thịch.
Đời nhau đâu chẳng hàng xóm mới chính là trưởng mà đã thương tr/ộm nhiều năm.
Đèn hành lang tắt, chào tiếng, nắm ch/ặt rác bỏ mạng.
Nhiều thực cần trốn lúng túng như vậy, dù tôi.
Chỉ là, ký ức bắp thể phản n/ão bộ.
Sau khi vứt rác, đi quanh dưới tầng rất gắng bình tĩnh tâm trạng dâng trào.
Trần Dục, là trưởng hai khóa, nhân vật nổi danh khuôn trường, số cô thích đếm xuể.
Tôi ngoại lệ, thương ấy, ai biết, kể cả cùng phòng chung ngày đêm với tôi.
Vì thời rất mờ nhạt, nhút nhát nh.ạy cả.m, bị khác chê nên đã cẩn thận đi tình này.
Ngày Phụ nữ, công ty cho toàn thể nhân nữ nghỉ nửa ngày.
Tôi mấy đồng nghiệp nữ đ/ộc thân thân thiết từ vui chơi tối, uống rất nhiều rư/ợu, đầu óc lâng lâng.
Mơ màng đi nhà, khóa vân tay bấm mãi phản thậm chí báo lỗi mật khẩu.
Tôi tựa vào cửa, mò điện thoại túi, định gọi dịch vụ quản lý tòa mở khóa.
Đột 'ting tong' tiếng, kịp phản chân loạng đầu vào thứ gì đó chắc chắn đàn hồi.
Mũi ngửi thấy nhẹ nhàng, giống như loại sữa tắm dùng.
Tôi xoa trán, đầu vang lên nói ấm áp dễ nghe, nghe quen 'Cậu uống rư/ợu rồi?'
Tôi ý thức mơ màng, 'Ừ, đ/au hơi lạnh.'
Vừa tay sờ sang bên cạnh, giác ấm áp bao phủ đầu ngón tay, chủ thò tay vào, lấy thêm nhiệt lượng.
Tôi nghĩ thầm, cái gối này sờ thật tốt.
Cái gối tay co rúm bên tai như có hơi ấm thổi qua, ngứa ngáy tê tê, 'Yin nghịch nữa!'
Giây bàn tay to che chở đẩy vào tường, có hạ gọi 'Yin cậu đi.'
Tôi đầu mở mắt, ánh sáng phòng khiến kịp thích tầm mờ mịt.
Một lúc mắt đẹp đẽ chiếm lĩnh tầm ngạc hỏi: 'Trần Dục? Sao đây? Lâu rồi đến.'
Lâu rồi mơ tôi.
Tôi đ/á rơi giày gót, giẫm lên chân anh, kiễng chân, áp môi vào môi hôn cái, mại, như kẹo bông.
Giây bàn tay lớn qua eo ch/ặt vào lòng, môi nhận sự ấm có thứ gì trôi vào miệng.
Tôi ngửa đầu dần khó chịu, đẩy đẩy nổi, lẩm bẩm trách 'Anh nặng quá!'
Trần khóe môi lánh, như trái cây quyến rũ, khiến ta miếng.
Anh cúi đầu gần mắt át, nói trầm ấm đầy sức hút, dỗ hỏi tôi: 'Có đổi mái không?'
Tôi nghĩ đầu.
Chân rời mặt nháy mắt thân thể rơi môi bị hôn, bàn tay eo như khoai lang nướng di chuyển khắp nơi.
Trong mơ, lập tức phản khách vi chủ, lật đ/è l/ột chiếc khăn tắm anh, cởi nút mình.
Trần mở to mắt, rồi cười khẽ, 'Không ngờ cậu hấp tấp tôi.'
Nói xạnh, đoạt quyền chủ động, mãnh liệt tôi.
...
Tôi tỉnh dậy cơn mê mệt, mở mắt thấy khuôn mặt Dục, tay đặt hồi lâu mới chấp nhận sự thật - tất cả đều xảy thật, mơ.
Tôi nhụt xử lý tình này thế nào.
Vì thế chọn trốn tránh, nhẹ nhặt quần dưới chân lần nữa bỏ mạng.
Tôi chống cái lưng đ/au nhức, xách giày gót, thận trọng trở về nhà.
Có th/ần ki/nh quá căng thẳng, bước vào cửa, hai chân nhũn, phịch sàn nhà.
'Thình từng nhịp, sắp nhảy cổ họng.
Tôi cúi thấy những vết tích mờ ám mặt ch/ôn vào cánh tay, nhịn được cười khẽ.
Cuối cùng được với Dục.
Cảm vui tột độ kìm nén thấy trạng thái nay thích hợp đi làm, xin nghỉ phép với lãnh đạo.
Nhưng nhà, đứng yên.
Tôi chằm vào ống nhòm cửa, răng nghe động bên ngoài, kê thêm cái nhỏ trước cửa.
Tôi phản ứng Dục, sợ hãi, có chút mong đợi kín.
Điều khơi gợi hứng thú con khiến ta tránh suy nghĩ lung tung.
Một buổi sáng trôi qua, diện có bất kỳ âm thanh nào, nhà.
Tôi miếng mì ăn tay, đầu chồn.
Trong thì có tỉnh giấc, an ủi mình đợi thêm chút nữa.
Khoảng 2 giờ chiều, đang sắp chìm vào mơ bỗng nghe thấy mở cửa, phản đứng thẳng hít hơi thật sâu, mở to mắt thế giới bên qua ống nhòm.
Là Dục, đi ra.
Anh mặc đồ thể thao, khi quay liếc đi hành lang bấm thang máy.
Hả, chỉ thế thôi? Sao vậy? Anh nên tìm tính sổ sao? như quả xì hơi, vào phòng lao lên vùi mặt sâu vào gối.