Tôi thể cho mặt trăng muốn, nữa.
Vì sắp thành khác, nơi công việc tại nghiên c/ứu mà hằng ước.
Tôi rằng sự nhất thời, phải dài.
Sau khi cố nhịn gặp kiềm chế được.
Tôi đã đ/á/nh giá thấp sự nh.ạy cả.m mình, dù gặp day mấy trời.
Cuối cùng ở lại thành này.
Vào kỷ nghiệp các bạn, rốt đến.
Tôi nhớ g/ớm, tận mắt Diệp Ân Ân xinh đẹp Xiaohongshu.
Em dự tiệc, uống nước đắng ngắt.
Có đ/ộc thân, khi về, quyết trăng cùng em.
Tôi may mắn, cặp chồng đối nhà dọn đi, cho thuê.
Gần nước trước lập tức cọc.
Vừa nhận nhiệm vụ mới, bận mặt, cơ hội cờ gặp em.
Tôi thêm thời gian nữa phải tăng ca.
Hôm đó công việc kết thúc sớm hơn thường lệ, gặp ở hành lang, định chào hỏi, lập tức chạy.
Em đáng như thế.
Tôi tự nhủ, hãy từ từ, nhát gan mà.
Mấy khi cửa, nhận ra sai rồi.
Tôi nhớ quá, thể chậm rãi được.
Em s/ay lĩnh hôn tôi, hơi nồng nàn môi, ngây ngất.
Em hôn rồi bảo khó chịu, đổi cho cách khác mệt.
Thật ra hôn nếm thử đôi môi anh đào đỏ mọng em.
Em cho bất ngờ lớn, tưởng rằng...
Nhìn động về m/áu sôi lên, bồn chồn khó chịu, nhịn được nữa.
Suốt ti/ếng r/ên rỉ khẽ khàng hòa cùng nhịp thở gấp gáp tôi.
Lúc đầu kêu đ/au, cắn vai tôi, giây cắn nữa, đ/au.
Em dịu với khác như thế.
Tôi xót đối dịu nhất, nhưng đôi khi mất soát.
Đặc khi nghe giọng nghẹn ngào.
Con vốn mâu như vậy.
Đêm đó, nếm trải niềm tính.
Tỉnh tôi.
Tôi nghĩ, h/ận tôi? Không gặp tôi? Muốn ở mình? Hay đi làm rồi?
Liệu không?
Chưa nghe ai, dường như chẳng bao giờ đề em.
Những đó ăn ngon yên, giả vờ vấn đề bạn hỏi khác.
Anh ấy bảo giả say thử lòng em.
Hơi thở an trái tim căng thẳng dần lặng.
Em chống đối lắm, dường như gh/ét mặt tôi, thật quá.
Đột nhiên làm nũng.
Tôi nghe tôi.
Dù dối, sao.
Em ý tôi, thế giới rộn ràng pháo hoa, ấm rạng ngọt ngào.
Ham con thật vô tận.
Tôi lại trở thành tính.
Tôi lại khóc.
Tôi lo lại chạy, yên, vô tra hơi ấm tay.
Quả nhiên lại rơi tôi.
Tôi ôm ch/ặt thịt kề nhau, lại ý đen tối.
Trong sáng nắng vàng rực này, lại đắm chìm cùng em.
Tôi dám thẳng, nên giả vờ chọc lửa.
Em lại thành công.
Tôi bám lấy dù bằng cách vô liêm sỉ.
Tôi đào cái hố, chờ nhảy vào.
Tôi trách nhiệm phúc cả đời tôi.
Diệp Ân Ân, hãy nghe câu hỏi, trách nhiệm không, ở bên không?
29
Ánh nắng qua lớp lớp núi chiếu mắt làm dịu đi mặt anh.
Sau lưng tròn giữa rơi lả tả, vai anh.
Tôi chợt mơ hồ, như trở về tuyết đầu khi chúng nhau cười, tuyết lấp lánh phủ vai bỗng dưng hơi ấm.
Hóa ra, đó tuyết tim lặng lẽ tan chảy.
Tôi chằm chằm đôi mắt Dục ngập tràn nước mắt, như dòng nhỏ qua núi tuyết, xuyên qua đồng nội, trải qua bốn thay đổi, uốn lượn quanh co, lao về phía tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, Dục lại ở góc khuất biết, lặng lẽ quan tôi, giấu đi sự ấy.
Một mối đơn phương hai chờ nở kết trái.
Tôi hái bông vai anh, cẩn thận nâng tay.
Tôi che lồng ng/ực tràn ngập niềm vui, khóe miệng được nở nụ "Trần anh ngôn ngữ chứ, thuần khiết, âm thầm chờ đợi, bao giờ Bông này, đại cho câu trả lời em."
Tôi dang rộng vòng ôm ch/ặt lấy phúc mình.
Chúng ôm nhau xuân nở.
30
Chúng nhà hàng hoa.
Phía trên, tròn bị thân cây cứng che khuất, cành dài như tơ rủ kính, từng chùm rực nở giữa đó, lay động theo hương thơm ngào ngạt.
Chiều tà bủa mây hồng về muộn.
Chúng tia vàng cuối cùng hoàng hôn lụi tàn, chờ hoàng hôn rực trôi qua kẽ thưởng bữa tối tuyệt vời.
Dải ngân hà dần buông xuống, Dục giả bí mật che mắt tôi, món quà.
Tôi anh dắt đi, giờ dù trước mắt tối đen, nữa.
Một anh kéo bịt mắt xuống, quanh, hiện đứng ban công tầng thượng, bên thiên văn.
Tôi hỏi Dục: "Dẫn đi sao?"
"Không, dẫn đi trăng."
Vừa Dục ôm cúi đầu lười biếng nói: "Ngắm trăng cong, nằm ngọn hải đường, ôm đẹp ai phủ thừa cung vua?"
Tôi trợn mắt với anh: "Nói tiếng đi."
Bàn tay anh eo tôi, xoa xuống, môi "Một chẳng Yin Yin thuộc về ai?"
Tôi thẳng thừng vạch trần ý đồ anh: "Muốn thì thẳng, quanh co làm gì, thơ cổ, giả vờ quân tử gì, lại lừa đi trăng."