Chiêu Trò Của Chú

Chương 6

03/07/2025 03:00

Tôi bao ngược còn vì sống đ/ộc mà bản thân nên tỉnh táo tự chủ hẳn.

Nhưng ấy sắp rời làm sao chấp sự thật này ngay tức?

Tần giấy, nào.

Tôi khóc đủ kéo nhẹ vạt anh.

"Chú ơi, chú lần còn giữ không?"

"Lời nào?"

"Chú sẽ đi đăng ký với cháu."

Tần nhìn tôi: nghĩ rồi?"

"Ừ, rồi."

Sau khi mẹ mất, mong lớn nhất thấy gia đình.

Nếu phải tìm một người khiến yên tâm, chính lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà...

"Chú ơi, với chú cháu. Nếu chú thấy công bằng, chúng ta cần đâu."

Tần khẽ cười, "Thành thật sợ bỏ chạy à?"

"Chú thay đổi ý định."

Tần dắt ra ngoài, "Đi thôi, hộ tịch chưa đóng cửa."

Tôi ngoái nhìn bố, "Chúng ta đi ngay bây ư? một mình đây..."

"Trợ lý ấy sắp tới rồi."

Tôi còn do dự.

Tần rảo hơn, "Muốn ấy tỉnh dậy thì sớm đem giấy tới mặt ấy.

13

Hai về trên cuốn hôn.

Không tin như đấy.

Bố chưa tỉnh.

Tôi ngồi cạnh giường, nhét vào bố,

"Bố ơi, thấy con nhất sao? Giờ con mở ra đi, đang trong này."

Bố mở mắt.

Trước ánh kinh gỡ ống thở ngồi bật xét chúng rồi chê chỉ vào ảnh chứng minh thư nói:

"Con cảm con kìa, như bị vậy. kìa, chụp đẹp thế! Thôi được giấy còn không."

Tôi nhìn tin "Bố... sao rồi?"

Bố đờ người.

Ngay giây vén chăn chạy cả thỏ,

"Bố việc phải đi con biết gì thì hỏi Dã, ta biết hết."

Phòng bệ/nh chỉ còn Dã.

Tần hiếm lộ vẻ hối lỗi trên mặt.

Tôi còn gì hiểu?

"Hai người hợp lừa tôi?"

Tần em."

"Thế bác sĩ? Ai chuộc?"

"... Bác sĩ viên anh."

"..."

"Bệ/nh viện anh."

Trong ánh sáng, nhớ cảnh lần ta xuất huyết dày mà đi nhẹn, nghiến răng "Vậy lần chú xuất huyết dày, giả?"

"Khó chịu dày nhưng nghiêm trọng thế."

Hàm ý, lần đó lừa tôi.

Tôi định đi ra ngoài, kéo lại: "Gi/ận rồi?"

Tôi trừng mắt, lừa hôn!"

Anh ta bật bản ghi âm, câu hỏi ta với không.

Tôi nghiến răng, Dã, th/ủ đo/ạn cao siêu!"

Tần kéo vào một ôm eo "Không gọi chú nữa à?"

Tôi trừng tợn, "Giờ đi với gọi chú."

"Muộn rồi." thong thả cất hôn, "Cả đời này em đừng nghĩ tới chuyện hôn."

14

Tôi cứ thành vợ chồng.

Vì hành vi tệ bao chung phòng.

Chúng sống dưới một mái nhà, nếu khác biệt, chỉ sự khác giữa đăng ký không.

Người đàn này còn đáng trước.

Trước đây còn quấn tắm, nhà mặc quần chỉn chu, tâm tư suýt nữa thì mặt.

Đêm đó, thức dậy uống nào trong bếp gặp Dã.

Anh rư/ợu, bên trong còn chút rư/ợu vang chưa uống hết.

Tôi đi vòng để bị dồn vào góc.

Anh nhìn từ trên dưới kiêng ánh càng lúc càng tối sầm.

Sau này mỗi lần nhớ cảnh này đều cùng hối h/ận, giá mà sớm ra tâm tư sự bất thường thì phải làm mẹ khi còn trẻ như vậy.

"Anh với em chưa, nhà đừng mặc như thế?"

Tôi cúi xuống, mới còn chỗ, vội vàng chỉnh lại.

Một bàn sửa ngủ.

Tôi định nói, bất xuống.

Tôi kinh mở to.

"Tần Dã."

"Gọi đi."

"..."

"Nghe lời, để đỡ thòi."

Tôi chịu.

Thế là, tối hôm đó chịu ít thòi, nỗi sáng hôm giọng khàn đặc.

Tần công ty.

Lúc định xe, đột nhiên gọi lại, "Lễ hội cuối năm công ty dời sớm năm nay công ty tổ chung."

Tôi vì chuyện tối qua, thái độ lạnh nhạt.

Anh kéo lại, đối diện rồi thở dài khẽ, "Anh em em nghe anh."

Tôi trừng mắt, "Lớn tuổi rồi còn đòi trẻ trung, coi trẹo lưng!"

Anh lại, đó bật cười, tâm, lưng tốt lắm."

Tôi bực bội xe.

Người đàn này là...

15

Chiều hôm công ty về mọi người đều chuẩn bị lễ hội cuối năm.

Tôi nghe đồng nghiệp tán gẫu, tối nay sẽ mang theo người nhà.

Lúc mọi người đoán thân phận người nhà Dã, bỏ đi.

Tần đi chọn trang điểm, cả trình dài dằng dặc chán, nhưng kiên nhẫn lạ thường.

Lúc trang xong tới mặt nhìn lâu.

Tôi ngại ngùng vì ánh kéo đi.

Trên đường, với tôi: nay tổ riêng làm gì cứ làm."

Tôi biết đang chuyện Triệu Hà.

Thời gian bị quấy rối bực bội, thêm việc bỏ trốn ra nước trong đêm khiến tâm tán, nên chưa giải quyết xong chuyện với Triệu Hà.

Tôi gật đầu, "Nếu em sa thải ta, đối chứ?"

Tần trầm ngâm một lát, "Triệu công ty công tội, tuyển người giỏi ta khó."

"Xin lúc em nên để ta vào công ty anh."

"Biết lỗi được, này nhìn người sáng suốt."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG - PHẦN 1

Chương 11: Chết đuối
Lúc còn học tiểu học, thanh mai trúc mã của tôi c/h/ế/t đuối. Hôm hỏa táng, tôi nhớ cậu ấy thích ăn khoai lang nướng nhất, nên đã bỏ vào quan tài hai củ khoai lang. Nghĩ lại, khoai lang phải nướng chín mới ăn được, còn sống thì cậu ấy đâu có ăn được. Người ở nhà tang lễ nói với tôi, lát nữa đưa vào lò, là sẽ nướng chín thôi, thanh mai trúc mã nhất định có thể ăn khoai lang nóng hổi. Sau đó... trong lò t/h/i/ê/u xác, liền tỏa ra mùi khoai lang nướng. Tối hôm đó đi ngủ, tôi luôn cảm thấy có người giật bím tóc của tôi, còn ở bên tai gọi tôi là “Đồng Đồng". Người thường làm vậy chỉ có thanh mai trúc mã của tôi, nhưng cậu ấy c/h/ế/t rồi mà. Chắc chắn là tôi đang nằm mơ thôi. Ừ, nhất định là mơ.
5.31 K
6 [Đam mỹ] Thước Phạt Chương 18. Độc thoại của Phó Kim Triêu

Mới cập nhật

Xem thêm