Chu nhướng mày, "Chẳng phải em định cưỡ/ng ch/ế đột nhập cư sao?"
"Em mình bấm chuông mà."
"Ờ."
Chu nghiêng người, nụ phóng khoáng lan tỏa trên gương mặt, đôi nheo khó lại toát rũ ngẫu nhiên.
"Vậy vào?"
??
Cái gì thế này!
Rõ ràng người lý chính đáng để gõ cửa, sau mấy câu đối đáp lại thành như kẻ bất chính rồi?
Đồ khốn này!
Tôi phùng má thoại kiểm tra lại tin chị khóa, x/á/c nhận sai liền hổ màn hình phía Thành.
"Xem kỹ đến gia sư. Biệt thự 6."
Rồi hỏi giọng hoài nghi:
"Cậu này... cần gia sư?"
Chị khóa nói dễ thương sao?
Chu liên gì đến hai chữ thương"?
Đây phải quảng đ/ảo sao?
8.
Chu xoa xoa thái dương.
Cậu ra, ngón thon dài khẽ tấm nhà. Tấm 180 độ, từ 6 biến thành 9.
Tôi: ...
"Chắc này nghịch ngợm rồi."
Nói dẫn qua ngã tư khoảng 200m.
Một biệt thự khác treo 6 mắt.
Chu bấm chuông, lát sau này mặt đúng 10 tuổi dễ thường như chị khóa miêu tả.
Mười tuổi thì đúng, thương" cần xem xét lại.
Cậu tôi, lại Thành, đầy kinh hãi.
Thấy kế thất bại, ta liền định chuồn.
Chu dụng chiều cao, túm cổ áo Lưu chừng, dập tắt ý đồ đào ngay từ trứng nước.
"Lưu Nhiên, mẹ gia sư mày, đẩy việc tao hả?"
"Đây giáo viên thứ ba đổi trong tháng này đấy?"
"Mày tưởng đuổi họ khỏi à?"
Cậu nhăn nhó, "Anh mấy người mẹ dở ẹc So anh kém xa. Em ăn sơn hào vị rồi, nuốt trôi heo đâu."
Chu khẽ, ánh đổ dồn phía tôi.
Ánh nắng xuyên qua lá in hằn trên gương mặt cậu, mờ ảo khó phân.
"Cô giáo này, rất hại."
Lưu rũ hàng, cúi gằm mặt.
"Biết rồi, thì vậy."
Rồi bĩu môi chỉ tôi, vào đây."
Tôi ôm tập tài vào.
Chưa kịp hai giọng vang phía sau:
"Lưu Nhiên, muốn Trân thì nghiêm túc."
"Còn nữa—"
"Không b/ắt n/ạt ấy."
Hử?
Tim lỡ nhịp, vội lại.
Chỉ kịp thấy bóng lưng khuất dần.
9.
Có lẽ cảnh lạnh nhạt phát tác dụng, Lưu thật hợp tác tiến tôi.
Lúc này chị khóa lẽ áy náy, tin hỏi dò:
"Em ông nhỏ đó ổn chứ?"
Tôi tùy ý video đang chăm chỉ bài.
Chị khóa thốt kinh ngạc:
"Trời, tui m/ù sao?"
...
Màn đêm buông xuống.
Ông nhỏ cùng xong tập, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, xách túi trường.
Vừa đứng dậy, nắm vạt áo nũng nịu:
"Cô ơi, em tập chăm chỉ lắm mà?"
"Cô giúp em nói tốt anh Duẫn, em muốn Trân lắm rồi."
Ánh khẩn thiết thấy đáng yêu.
Sao trông như ân nhân tình thế?
Tôi đang loay hoay tìm cách đây này.
Nhân tiện cớ này, đứng phắt dậy, "Đi, dẫn em trực tiếp!"
Lưu sung sướng "Yê yê yê, em Trân rồi!"
Hai đứa ra, ngẩn ngơ nhau.
Dưới đèn biệt thự, dựa hờ vào thân cây, ánh hướng phía chúng tôi.
Tôi mừng tới: "Sao anh ở đây?"
Cậu bình thản đáp, giọng nhẹ nhàng lý hợp lý:
"Thầy gọi lấy tài liệu, tiện thể em về."
Tôi thầm đây đền bù ông trời kẻ muôn năm á như sao?
Trên con theo đuổi tình toàn trợ thủ.
Lần thấy mái tóc Trung Hải" phấp phới trợ lý lại thấy bảnh bao lạ thường.
Đúng lúc thật.
Tôi thẹn cười, giả vờ điệu tóc mai.
"Anh thuận vậy em khách sáo nữa."
Gió đêm nhè nhẹ, ánh đèn vàng hắt.
Bầu khí lãng mạn dần lan tỏa.
Lưu đột nhiên vào hai người.
Cậu nhíu tay, nghiêm mặt:
"Hai người x/ấu xa!"
Cậu chỉ Thành: "Anh muốn em Trân thì nói cần gì lý vớ vẩn? đại này chuyển phát tài xong!"
"Mấy giáo thấy anh trường đâu?"
Chu người ra, thoáng chút bối rối trong mắt.
Chưa kịp miệng, chỉ tôi:
"Còn cô! Cô Chúc! Hứa dẫn em lại mê sắc đẹp anh mà quên mất chính sự!"
Tôi chưa kịp tìm ý nghĩa mặt Thành, thấy chính mình đỏ mặt tía tai.
Bị bắt thóp, vội dù chẳng Trân ai:
"Em muốn Trân không?"
"Em muốn Trân không?"
Hử???
Sao lại nói cùng thế?
Lời vừa dứt, hai chúng cùng sững người.
Cậu ho giọng, kéo Lưu đi:
"Đi, dẫn em Trân."
Tôi lẽo đẽo theo sau.
Đầu óc rối bời.
Tôi bóc phốt. x/ấu hổ điều gì?
Liên tưởng tố đanh thép nhóc, ý liều lĩnh lóe lên...