Giọng nói ngọt ngào ấy khiến tôi nổi hết da gà.
Thẩm Yến cười lạnh: "Tay chân mày c/ụt hết rồi hay sao mà không tự pha được?"
Lục Lâm Lâm ấm ức: "Nhưng anh đã pha cho chị em em mà?"
"A Huyền là vợ anh, còn mày là thứ gì?" Thẩm Yến chế giễu, "Mày nghĩ mày xứng sao?"
Bị Thẩm Yến m/ắng thẳng mặt, Lục Lâm Lâm không chịu nổi nữa, bịt miệng chạy vào phòng riêng.
Tôi vừa thưởng thức đồ Thẩm Yến đút cho, vừa xem kịch vui.
Thẩm Yến này đúng là đồ cứng đầu.
Đâu phải thứ Lục Lâm Lâm muốn gặm là gặm được.
Cô ta không sợ g/ãy răng à!
4.
Một lúc sau, Lục Lâm Lâm bình tĩnh lại, bước ra từ phòng.
Thấy chỉ có mình tôi trong phòng khách, cô ta nhìn tôi đầy hằn học: "Khương Ngọc Huyền, đừng có đắc ý. Xưa tao cư/ớp được tác phẩm thiết kế của mày, giờ vẫn cư/ớp được chồng mày."
"Ồ, cứ thử xem."
Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng lòng không yên.
Năm nhất đại học, tôi muốn du học ngành kiến trúc nên vẽ nhiều bản thiết kế để gửi cho một trường danh tiếng nước ngoài.
Kết quả, Lục Lâm Lâm tr/ộm bản thiết kế của tôi, nộp dưới tên cô ta.
Cuối cùng, cô ta vào được ngôi trường tôi mơ ước, còn tôi kẹt lại trong nước.
Lục Lâm Lâm chỉ là cái túi rỗng, không có bản thiết kế của tôi thì chẳng là gì cả.
Cô ta hoãn tốt nghiệp hai năm mới ra trường.
Đó là điều tiếc nuối nhất đời tôi.
Nếu không vì bà nội họ Lục đối xử tốt với tôi, tôi đã chẳng muốn gặp lại ai nhà họ Lục.
Nhưng giờ bà được con trai út đón đi ở riêng, không có ở đây.
"Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Giọng Thẩm Yến vang lên đột ngột sau lưng.
Lục Lâm Lâm gi/ật mình, thấy anh không để ý mới cười nói: "Anh rể, em tốt nghiệp đại học rồi mà chưa tìm được việc. Anh không mở công ty thiết kế sao? Em có thể thực tập ở đó không?"
Thẩm Yến nhìn cô ta chằm chằm rồi bình thản đáp: "Tất nhiên không vấn đề gì."
"Anh rể tốt quá, em yêu anh ch*t đi được."
Thẩm Yến cười gượng: "Đây là việc anh nên làm."
Thẩm Yến biết rõ chuyện năm xưa tôi bị Lục Lâm Lâm h/ãm h/ại.
Lục Lâm Lâm sắp gặp đại nạn rồi!
Cô ta tưởng Thẩm Yến đã mắc câu nên cười ngọt như mía lùi.
Đôi khi vô tri cũng là một dạng hạnh phúc.
5.
Hôm sau, Lục Lâm Lâm ăn mặc lòe loẹt như công xòe đuôi, đến công ty.
Khi tôi và Thẩm Yến bước vào, nghe thấy Lục Lâm Lâm đang trò chuyện với đồng nghiệp.
Cô ta khoe khoang: "Vào công ty này khó lắm, may mà em với anh Thẩm có qu/an h/ệ đặc biệt."
Đồng nghiệp hỏi: "Đặc biệt cỡ nào?"
"Là thân thiết lắm đó," Lục Lâm Lâm đỏ mặt, "Ôi, mọi người đừng hỏi nữa. Anh Thẩm coi trọng riêng tư, không muốn mọi người biết chuyện giữa hai chúng em."
Nhìn như không nói gì mà thực ra đã nói hết!
Cô ta đang ám chỉ với đồng nghiệp mới rằng Thẩm Yến là bạn trai mình.
"Chà."
Đồng nghiệp liếc nhau, tỏ vẻ kh/inh thường Lục Lâm Lâm.
Thẩm Yến vốn là kẻ đi/ên cuồ/ng yêu đương, ngày đầu tôi đến công ty, anh đã công khai ngay qu/an h/ệ hai chúng tôi.
Anh nói hay lắm, rằng muốn cho tôi cảm giác an toàn.
Kỳ thực là sợ đàn ông khác nhòm ngó tôi.
Sau này ngày đăng ký kết hôn, Thẩm Yến vui đến mức đơn phương tuyên bố cho công ty nghỉ ba ngày, và năm nào cũng thế.
Vì lý do này, đồng nghiệp biết ơn tôi vô cùng.
Giờ họ thấy Lục Lâm Lâm trơ trẽn giả làm vợ Thẩm Yến, trong lòng đều bất mãn nhưng mặt ngoài không lộ rõ.
Lục Lâm Lâm cười nói: "Vậy có ai giúp em làm bản thiết kế này không? Giúp em chính là giúp mọi người đó."
Cô ta nói nhiều như vậy chỉ để đồng nghiệp nịnh bợ.
Tiếc thay, kế hoạch đã lộ rồi.
Đồng nghiệp lặng lẽ xem kịch, tôi đứng cạnh thấy mà thấy ngại thay cho cô ta.
Quản lý Chu Mẫn kh/inh bỉ: "Được rồi, công ty chúng tôi không tiếp kẻ vô dụng. Lục Lâm Lâm, làm không được thì cút ngay!"
Tình hình diễn biến khác xa dự tính của Lục Lâm Lâm.
Cô ta sững sờ rồi trở nên ngang ngược: "Quản lý Chu, bà dám đối xử với em thế này. Không sợ anh Thẩm biết được, bà mất chức à?" Rồi ám chỉ: "Qu/an h/ệ em với anh Thẩm thân thiết hơn mọi người tưởng đó."
Chu Mẫn nhướn mày: "Thân thiết cỡ nào?"
Lục Lâm Lâm buông lời như không giấu giếm nữa: "Nói thật, em sẽ là người thân thiết nhất với Tổng giám đốc Thẩm."
Nghe vậy, đồng nghiệp bật cười.
Cô ta ngơ ngác: "Mọi người cười gì thế?"
Đồng nghiệp thi nhau nói:
"Sợ cô không biết nên nhắc trước, chúng tôi biết Tổng giám đốc Thẩm có vợ rồi."
"A Huyền giỏi hơn cô, xinh hơn cô. Tổng giám đốc có m/ù mới nhìn cô."
"Cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, còn giả làm bạn gái sếp. Cô nghĩ chúng tôi tin lời ngớ ngẩn đó sao?"
"Không biết cô ng/u hay cố tình xúc phạm trí thông minh bọn tôi."
Đồng nghiệp tôi ăn nói thẳng thừng và cay đ/ộc.
Lục Lâm Lâm bị chọc đến phát khóc.
Đôi mắt to hai mí kiểu Âu chớp chớp, trông thật tội nghiệp.
Tiếc thay, đồng nghiệp tôi toàn kẻ không hiểu chuyện.
Thấy cô ta như vậy, họ càng châm chọc dữ hơn.
"Ô, nãy còn ngạo mạn, giờ khóc rồi à?"
"Khóc đi, khóc to lên, tôi thích nhìn trà xanh khóc lắm."
Lục Lâm Lâm lần đầu gặp tình huống này.
Mấy năm nay cô ta rèn luyện nghệ thuật trà xanh đã thành thục.
Đây là lần đầu tiên cô ta thất bại thảm hại.