Nhìn thấy tử địch, Đế kh/inh bỉ cười nhạo:
"Ai bảo đó con ngươi? đẻ ra chưa?"
Quân cũng chẳng chịu thua: "Đương nhiên con thuộc về có chung huyết thống."
"Chưa chắc đâu, đương nhiên thuộc về sinh ra nó."
Nghe họ qua lại, đầu nổi đầy tia đen. Chủ đề khi lệch lạc thế này? có phải trọng tâm chúng không?
Đang kéo chủ đề chính, trống trơn. đầu lên, Trảm dường đút gì đó vào miệng.
Linh tính mách bảo điều chẳng lành, thò vào áo. Quả nhiên, viên Chuyển Đan mất.
"Ngươi... nuốt rồi?"
Trảm Trẫn gằn giọng. đúng loại mặt lạnh băng mà hành động cuồ/ng nhất.
Tôi hoảng hốt chạy tới mửa ra: "Cái này phải có qu/an h/ệ huyết mới được! lạm dụng sẽ nguy hiểm!"
"Vô sự." lạnh đáp, "Ta giáo D/ao Tiên Tử giải quyết. có thể sinh con."
Bích D/ao vội đầu lia lịa: "Ta đến việc này, chuyện soán ngôi đoạt dính vào."
"Phu về trồng rau, đây."
Lời dứt, bóng hồng mất khỏi mắt quét qua Trảm Trần, Đế và - đều lộ vẻ ngượng ngùng.
Đế nhếch mép châm chọc Trảm "Hành động đấy."
Vô bóp tràng hạt đến nỗi suýt Giờ thì hiểu trò hề họ.
Hóa ra thấy M/a Vực, họ dàn cảnh lừa quay Vậy chắc cũng sự. Ép Đế xem Thủy Kính, nhiên thấy Ngọc Đế đang ngủ ngáy khò trong tẩm điện.
Trút bỏ gánh chuyên tâm chăm sóc Trảm Trần. Vừa bóc quýt hỏi muốn ăn gì.
Quân chen vào, đẩy Trảm ra khác rồi giành quýt. t/át vào mu bàn hắn: làm gì vậy? đang mang th/ai đấy!"
Quân nhướng mày: bảo? cần đẻ hộ?"
Đúng x/ấu xa! Người bụng chia sẻ mà thế. Được voi tiên!
Tôi tức đẩy một Vốn nhẹ, ngờ ngã ra sửng sốt.
Một sợi xích băng lam khóa lấy mắt cá Chiếu, kháng cự. ngồi bệt dưới đất, cúi gằm mặt tóc che mắt.
Ngẩng lên nhìn, sợi xích phát ra Đế Tinh. nhướng vẻ ngờ. Đánh nhau vạn năm, lần đầu tiên phản kháng.
Lòng dậy sóng. Rốt cuộc, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy uất ức:
"Tỷ tỷ, nhớ uống không?"
"Nếu đứa bé đây, có tin không?"
Trảm sắc. ch*t lặng. Từ ngày chia tay, lần đầu gọi "tỷ tỷ". Tiếng gọi ấy lòng thắt.
R/un r/ẩy nắm bắt mạch, nhiên th/ai chưa từng kế và Ngọc Đế. uống, ra do chế ra.
Quân đứng dậy áp đầu vào vai ta: mang th/ai vả, nỡ tỷ khổ sở."
Sợi xích quanh cổ chân xiết ch/ặt, lên sự phẫn chủ nhân. Chuỗi Châu cũng lạnh xoay trên đỉnh đầu Chiếu.
Quân kháng cự, chỉ ánh mầu cầu c/ứu về phía ta. Thế yếu thế mạnh rõ ban ngày.
Tôi lập tức đứng che chở kiên quyết nhìn kia: "Ta sẽ về M/a Vực, các đừng làm khó."
Đế lập tức cự tuyệt: "Bổn phép! muốn về thì tự về!"
Ánh mắt tối: thôi, tự về Bọn họ may. đừng mà khó xử."
Lòng chùng xuống, nhất quyết cùng. Thế đôi bên co Đế Tinh.
Không biết bao lâu sau, Châu trên hạ xuống. cười tiến tới: ngại, công chúa có thể đến ta."
Mắt sáng rực. Đường nằm giới một nửa vực thuộc quản Lại tĩnh, thích hợp.
Tôi hỏi cười ngoan ngoãn: "Nàng đâu, đó."
Bỏ mặc Đế mặt hóng, dắt theo Huyền.
***
Chuyển nhà thật phiền phức. ngay Đế cũng nhăn nhó đến giúp, dọn cùng. Đường thanh tịnh trở nên chội.
Ngọc Bàn bên hông liên tục rung Trảm nhắn tin hỏi có thể đến gặp không. do dự. Trong số họ, chỉ Trảm từng phu thức biệt nhất.
Hồi hạ giới, cưới rồi cố hờ hững. Lên thái độ vẫn khó chịu. Rõ ràng lạnh nhạt, lặng nuốt Chuyển Đan. Còn qu/an h/ệ giữa họ thế nào? Dưới trần gian họ thiết, hôm xa lạ.
Ngọc Bàn rung ngừng. gửi liền tin nhắn giống nhau. Cuối cùng, vẫn âm "Được".
Đến dưới gốc hòe, Trảm vẻ khướt, bước loạng choạng. Mất hết vẻ đạm thường ngày, chỉ nét tụy.
Chưa kịp mở miệng, chầm lấy m/ắng x/ấu. Tôi: ???
Kẻ đ/ãi lạnh dám gọi x/ấu? dữ đẩy ngờ chắc đồng.
Ôm lâu, mới thổ lộ:
"Ngươi giấu giỏi lắm sao?"
"Ta biết lâu sẽ rời đi. mà lại."
"Ta thành thật, chờ hoài chẳng thấy."
"Đành nhờ D/ao chọc bỏ đi. đ/au lòng. Nên càng ki/ếm cuồ/ng."
"Khi lên ngờ... chẳng nhận ra ta."
"Tiểu Nguyệt à, thật tệ."
Trút hết nỗi lòng, trút gánh nặng. Mùi rư/ợu trong cũng dần.
Tôi đỡ đứng ra biết tất Từ hạ giới biết. chưa từng chưa từng gọi "Tiểu Nguyệt". ngày chỉ lạnh nhạt.
"Sao nói?"
Trảm ấm ức: "Ta muốn chia sẻ gánh đến ta. tranh cơ hội."
"Tiểu Nguyệt, có muộn không?"
Cục đ/á đ/è nén tim nhìn trăng khuyết trên ngọn hòe. Dù chưa tròn, rồi sẽ có ngày viên mãn.
Sao gọi muộn? rất vui chủ động giải hiểu lầm.
Tiếng ồn căn phòng nhỏ vang Tất điều đẹp, mới bắt đầu.
- Hết -
Giang Đường Thu