Trong dải ngân hà mênh mông, những tia sáng đan xen kết nối với nhau.
Ngẩng đầu lên, không phải bầu mà số chiếu ghép khung cảnh toàn bộ giới game hạn.
Đây, đang canh giữ hậu trường giới?
Ngài Chủ N/ão sao dám vậy?
Không một ngủ quên để kẻ lạ nhập sao?
Nhớ trước vào, vội về phía "Lâm Tĩnh".
Cô quỳ rạp dưới đất, ánh mắt tham lam chằm những tia sáng, lẩm bẩm:
"Năng năng Chỉ cần chửng thứ này, thể tạo dựng giới riêng."
Nhân lúc mất cảnh giác, rút sợi từ túi trói ch/ặt lại.
Xong xuôi đ/au đầu: Xử nào đây?
Đến lúc này rồi, Chủ N/ão vẫn xuất hiện sao?
Đang suy nghĩ, bị trói giãy giụa:
"Một sợi mà muốn giam cầm ta? Ảo tưởng!"
Tôi một "Im đi! Đang bực đây!"
"Aaaaa, Chủ N/ão mau c/ứu!"
Nó cười "Vô ích thôi Chúc Dư. cuối giới này ra, chỉ ngươi và ở đây."
"Ngươi không đ/á/nh bại được đâu, năng giới này đã định thuộc về ta!"
Chưa kịp cãi giọng thuộc vang lên:
"Ồ, thật Nhưng đã tới, ngươi sắp thất vọng rồi."
Trước mắt phụ nữ phục hí kịch, chẳng phải tỷ sao?
Thì ra, tỷ chính Chủ N/ão?
Khuôn biến sắc: "Sao... sao thể?"
"Sao không thể? Thế giới do tạo ra, tự nhiên thể bất cứ đâu."
Uyển vung tay, một bóng hiện ra từ Tĩnh.
Chớp mắt, bóng tan biến.
"Cái dỏm hoại, ngươi bực lâu lắm rồi."
Xem hết cảnh tượng, lên tiếng: nghĩ cần một thích?"
Uyển quay nói: "Ừm, Chúc Dư này..."
Hóa ra, từng giới thực.
Sau ch*t oan, bị tỷ buộc định.
Chúng game lo/ạn lúc giờ.
Sau lượt các bản, cũng tích năng lượng.
Tỷ muốn trở về giới không, năng thể đưa về.
Lúc đó lắc chỉ liệu chúng thể tạo dựng giới ở không.
Thế game lo/ạn được dựng một giới.
Năng bao trùm toàn bộ game.
Khi giới nhiều linh h/ồn ch*t oan ngoài đời bị vào.
Dần năng càng giới game cũng trở hoàn chỉnh.
Còn ký ức phai theo năm tháng, cuối chỉ canh giữ biên giới giới.
Ban đầu cố gắng tìm ngăn quên lãng.
Nhưng hiệu, đành để mặc, nghĩ rằng vui vẻ như vậy cũng tốt.
Cho thưởng cho chơi thông qua như lệ.
Khi Tĩnh đòi xóa sổ mới phát hiện dỏm nhập, âm mưu thay trở Chủ N/ão mới.
Lúc đó thể xử đã động lại.
Sau reset, theo dõi sự xuất hiện Tĩnh, cho nằm mơ để biết đang tr/ộm tâm tư tôi.
Nói giọng đầy niệm: "Tỷ biết tính em, nhất định không để yên ổn trải qua bản."
"Nhưng sau reset, sao không trực tiếp xử nó?"
Nhìn dễ dàng hủy diệt bóng lúc nãy, lẽ ra không vấn đề gì.
Giọng chùng xuống: muốn xem thể chuyện xưa không. Trăm năm mất ký ức, không còn ai nhiệt tình thưởng thức hí như trước."
"Chúc Dư à, dù thấu hết cảm con người, nhưng đã cảm được sự cô đ/ộc."
Khi ký ức phong tỏa trong về.
Nhớ những tháng xưa cũ, ôm lấy tỷ: "Từ hôm nay, khán trung đã trở rồi!"
- Hết -
Phúc Lộc đầy nhà