Vì sự xuất hiện sớm của Đào Chi, con đường cuộc đời của chàng trai đã bắt đầu lệch hướng một cách âm thầm.
Ngày cuối của kỳ thi đại học, cũng là sinh nhật lần thứ 18 của Giang Sùng Văn.
Cuối cùng anh cũng đã trưởng thành.
Hôm đó, tin tức "Chủ tịch tập đoàn Giang, một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, đã bạo hành con trai cả nhiều năm với những th/ủ đo/ạn cực kỳ tà/n nh/ẫn" lên trang nhất.
Giang Sùng Văn đã gửi vài thẻ SD đến các cơ quan công an, tòa án, viện kiểm sát.
Ông Giang không phải là người quyền thế.
Trên đầu ông vẫn còn pháp luật.
Cuối cùng, Giang Sùng Văn đã hủy bỏ qu/an h/ệ giám hộ với ông.
Vì scandal của ông, giá trị thị trường của công ty bốc hơi.
Hội đồng quản trị đã đặt nghi vấn về chức vụ chủ tịch của ông.
Không ít người đề xuất bãi nhiệm.
Ông bận rộn đến mức không có thời gian để tìm Giang Sùng Văn tính sổ.
Nhưng Giang Diễm thì khác.
Hôm đó, Đào Chi hào hứng kéo anh đi ăn hàng để ăn mừng.
Giang Sùng Văn là người trả tiền.
Đó là số tiền anh ki/ếm được từ việc làm thêm trong mấy ngày qua.
Tuy không nhiều, nhưng cuối cùng anh cũng có thể làm gì đó cho cô.
Sự xuất hiện của Giang Diễm khiến buổi ăn mừng trở nên chán ngắt.
Giang Diễm mới 10 tuổi không hiểu nhiều.
Nhưng em biết rằng bố đã bị Giang Sùng Văn hại đến nỗi một đêm bạc trắng đầu vì lo lắng.
Vì vậy, em bảo tài xế đưa em đến tìm Giang Sùng Văn.
Câu đầu tiên em nói là,
"Sao anh không ch*t đi?"
Loại người bạc nghĩa như thế nên ch*t đi.
Đào Chi đứng dậy ngay khi em vừa dứt lời.
Không cho Giang Sùng Văn kịp phản ứng.
Cô đi thẳng đến trước mặt tên tiểu q/uỷ này.
Giang Diễm: ?
Tại sao ánh mắt cô ấy nhìn mình đ/áng s/ợ thế?
Mình có m/ắng cô ấy đâu.
Ngay lập tức, em bị đ/á một cái không báo trước.
Phía sau vừa đúng lúc nhân viên nhà hàng đang thay bể cá.
Giang Diễm loạng choạng, rồi rơi tõm vào bể cá.
Nửa người ướt sũng.
Đào Chi nhìn xuống em từ trên cao.
"Giữ mồm giữ miệng, nếu còn dám hỗn láo như vậy, lần sau tao sẽ ấn đầu mày xuống hồ bơi."
Giang Diễm nhỏ tuổi đã bị dọa khóc thành công.
Giang Sùng Văn chưa bao giờ chống lại em, nên em quen thói ngạo mạn.
Không ngờ bây giờ lại có một nữ m/a đầu.
Em kéo bộ quần áo nhỏ giọt nước bò ra, chạy ra ngoài tìm tài xế trốn về nhà.
Giang Sùng Văn thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhìn cảnh tượng này với vẻ đầy ý nghĩa.
"Tính khí khá lớn đấy." Anh cười nói về Đào Chi.
Đào Chi hơi ngượng ngùng.
Hình ảnh quý cô không còn nữa...
May mà Giang Sùng Văn không bận tâm.
Đào Chi thực sự rất vui cho anh, không cẩn thận đã uống nhiều hơn vài cốc bia.
Lúc rời nhà hàng, đã gần 9 giờ.
Giang Sùng Văn thấy cô đứng không vững, đành cõng cô lên.
"Giang Sùng Văn." Giọng cô lơ lớ.
"Ừ."
"Sau này anh sẽ ngày càng tốt hơn."
Chàng trai cười một tiếng.
"Em nói thật đấy!" Đào Chi sốt ruột, la lên.
"Được, em nói gì cũng được."
Giang Sùng Văn không tranh cãi với kẻ say.
Đào Chi lại dịu giọng.
"Em sẽ luôn ở bên anh."
Giang Sùng Văn dừng bước, nhẹ nhàng dỗ dành cô nói tiếp, "Em hứa đi."
Đào Chi choáng váng, nghe theo lời anh.
"Em hứa, em sẽ luôn ở bên anh."
Ánh mắt chàng trai tràn ngập niềm vui.
"Ừ."
Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người rất dài.
Con đường phía trước mờ mịt không rõ gập ghềnh.
Nhưng cô sẽ luôn ở bên anh.
Đi qua những năm tháng dài đằng đẵng.
(Ngoại truyện kết thúc)
Băng hồng trà bạch nguyệt quang