Nhìn ánh mắt quan bé, cảm mệt mỏi cả buổi sáng tan hết.
“Quan như Không phải đã yêu chứ?”
Lần tỏ tình trước đã hết dũng cô, rõ hiểu lầm, nếu lặp lại, cũng dám.
“Mới… mới có, bậy!”
Kiều Vy bước nhanh, để đến đang cười đùa đằng sau.
Trương Dương, bộ thể dục, khỏi thị, nhìn Vy phía trước, phía sau đang cười tự nhiên nghĩ rằng bị n/ạt.
Liền bước nhanh đến hỏi, nào ngờ Vy trong câu “Em yêu phải không?”, toàn để đến Trương đang muốn ngăn cũng kịp, đ/âm sầm vào lòng Trương Dương…
“Á!” Cô kêu lên lùi lại bước, vàng kéo sau lưng mình, đôi mắt phượng nhìn Trương giác gi/ận.
Trương người bình lên tiếng, với to lớn cũng hề sợ.
Chỉ vào Vy chất vấn ấy không?”
“Cút đi!”
Cố thèm nhìn thêm, kéo bé thẳng vào căng tin.
Kiều Vy như thường lệ, tìm chỗ ít người ngồi đợi Trần, ngờ Trương cũng theo.
“Bạn nhỏ, cái gã to lớn kia em không? sợ, sẽ giúp em giải quyết.”
Kiều Vy lần tiên ở gần người lạ như huống hồ còn con trai, căng răng ngọc cắn ch/ặt môi dưới, giải thích thế nào.
Trương căng càng x/á/c suy nghĩ trong lòng, nhỏ nhất bị n/ạt, đến mất h/ồn, nên nói.
“Đừng sợ, ở đây, nhất bảo vệ đưa em tìm hắn tính sổ ngay!”
Vừa kéo Vy, hãi lùi lại, liên tục vẫy tay.
“Không có, ấy không… em!”
Lúc bê khay đồ Trương gi/ận, đặt khay lên âu yếm xoa Vy, dịu “Ngoan, xử lý thứ chướng mắt đã, em từ từ, cần đợi anh!”
“Mẹ kiếp, ai………… Ái! Ái! kéo gì!”
Trương chưa hết câu đã bị kéo ngoài, kỳ thực Trương cao 182 đã thấp, quá cao lớn, lại tập thể thường xuyên, cơ bắp rắn chắc, Trương toàn bị áp đảo trước anh.
“Anh được không? Tôi cũng cần thể diện người đông thế này…”
Anh bị kéo dễ như cũng phục, nếu đ/á/nh nhau với ta, ch*t thì cũng tàn phế.
Cố “Tôi ấy!”
Tiếp lại áp sát vào anh, nhìn vào mắt từng báo “Còn ấy nhát sau tránh xa ấy ra, nếu phát lại đến gần ấy, lão tử đ/á/nh cho đàn được nữa!”
“Trời ơi! Không cần khốc liệt thế chứ?”
“Trừ phi… giúp chừng ấy, dạo ít đến trường, ấy…”
“Yên đại ca, ấy em nhất báo ngay!”
Cố vỗ vai anh, cười mãn nguyện.
Một người bình nhất người rất tinh thần chính nghĩa, loại người mới đáng kết bạn.
Loại người ích kỷ, chỉ bản thân, cho hắn xỏ giày còn chê.
Chương 15: Củ cải đa tình
Buổi tối, Triệu Duệ gọi điện cho Trần, rằng nhà Trương Đào tiền gần nhất cao, nhà cuối tháng hết hạn hắn gia hạn nữa.
Cố nghe xong rất phấn khích, cúp máy lập đến, vị lánh chút, bận tâm, rư/ợu ngon sâu, chỉ cần tốt, lánh sao, chỉ tiền cũ, nếu quản phải dọn dẹp kỹ.
Anh rõ với chủ, lại lên lầu trên lầu khá nhiều, tốt dưới, mỗi tiêu chuẩn đều tắm phong cách cũng khá đ/ộc đáo.
Anh đẩy má, cười, cảm mình ki/ếm được, bar thường tám giờ, túc xá nhất cao đóng 10 giờ, còn cạnh nhất cao, tiệm kia, hình như cũng đóng túc xá giờ, rưỡi sao cho thỏa thích được?
Vì vậy dưới sửa thành bar, trên giữ nguyên vẫn nhà như vậy thể ng/uồn thu.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo.
Nếu cánh bay cao
Tôi đã sẽ lại
Mục tiêu bầu trời biếc, biếc…
Cố lôi điện thoại xem, hóa bé anh.
“Alo, sao thế? Cô bé nhớ à?”
Kiều Vy nói, đã nghe giọng con gái ỏn ẻn.
“Anh ơi, 102 ở phải không?”
…………
Thời gian ngừng trôi giây sau…
Cố nghe “tút…”, bé cúp máy.
“Mẹ kiếp”
Thế tiêu rồi, thiện cảm dựng đã sụp đổ hết, giải thích thế nào đây…
“Mẹ kiếp, tự nhìn à! Không số Ả Rập hả!”
Cố trút gi/ận lên gái phòng, bỏ ngoảnh lại.
Kiều Vy nhìn ống nước vỡ mắt tủi thân, cũng phải sao, cả công ty rồi, chưa tan chặn được, chỉ thể hứng từng chậu, người sũng, trong khắp nơi đều nước.