Không phải ấy quan mà nói ai tin.
Cứ Tử An lóc rên rỉ đồng hồ, Tử Mặc buông tha cậu.
Kiều Vy trên lầu cứ bịt mãi, h/ận, Tử An vậy.
Nghe về phòng, lén chạy đỡ Tử An rên rỉ đứng dậy.
“Anh hai, lỗi, ngờ đ/á/nh thế.”
Kiều Tử An đầu cầu thang, x/á/c Tử Mặc đã lên lầu, hiệu “suỵt” với Vy, rồi nói: “Không sao, cũng đ/au lắm đâu.”
“Vậy sao kêu to thế?”
“Anh kêu to ấy không? Không đ/á/nh rồi làm luôn sao!”
Kiều Vy gật đầu, ngón cái lên tỏ vẻ vô cùng phục: “Vẫn thông minh!”
“Nói đi, phải do Cố Trần dạy không?”
Kiều Vy hộp, dám thẳng Tử An, bồn chồn gãi gãi vạt áo.
“Không… phải đâu… em….”
“Thôi, đừng đỡ tội nó nữa, sao nhận nói dối thật?”
“Vậy đừng tìm nó không?”
Kiều Tử An suýt tức nghẹt thở, biết nhắm điều chỉnh thở.
“Nó bị đ/á/nh tiếng, nói với nó chút cũng sao?”
“Không… được!”
“Ch*t còn sống để làm nữa!
Chương Hâm tay
Hôm nay ngày đầu tiên kỳ nghỉ lễ khánh 1/10, Vy ngủ một gần trưa, tỉnh cũng chẳng rời giường, cứ cuộn trong chăn chơi điện thoại.
Chơi một lúc, Cố Trần gọi đến, chơi Candy Crush, r/un r/ẩy bấm nhầm nhận cuộc.
Cố Trần tóc rối yêu mình, toàn dáng vẻ vừa ngủ dậy.
“Cầm điện thoại xa thế mỗi khuôn to.”
“Mặt to.”
Kiều Vy nói rồi điện thoại lên cao trông to, to đẹp.
Lần Cố Trần vẫn biếng cuộn trong chăn, đúng con sâu lười, còn mặc váy ngủ dây, sự quyến rũ.
“Đắp chăn kỹ vào, cảm lạnh sẽ bị ốm đấy.”
Kiều Vy nghe vậy vội kéo chăn cảm vẫn ổn, sao quên chưa đồ, liền sang cuộc gọi thoại.
“Anh còn không? Không đồ, lát nữa nói tiếp.”
Cố Trần h/ận vì đã nhắc cô, trách nhiều làm gì, giờ toàn xem nữa.
“Cũng gì, nhớ lát nữa không?”
“Chắc được, dạo bận lắm, dọn dẹp gọi anh.”
Nghe ngoài, Cố Trần vui, vội nói: “Vậy bối đi, dọn dẫn chơi.”
Cúp máy, Vy trước gõ cửa phòng cả, âm, nhà, rồi vào phòng sách xem, x/á/c vắng, tìm Cố Trần haha~~
Cô phát thời gian qua ở bên Cố Trần, dường vô tình trở gan dạ hơn, dám giấu chơi, mà trước đây chưa từng làm.
Cô mặc len trắng rộng phía trên, bò bó bên dưới, thao trắng, soi gương cười mãn nguyện.
Hôm nay đặc biệt bôi chút son bóng, tóc vốn tóc tự nhiên, càng thêm kiều diễm.
Rồi cầm điện thoại gọi Cố Trần.
“Em đón nhé!”
Cố Trần mặc khoác gió dựa vào xe máy, nói với đầu dây bên kia: “Ra đi, rồi.”
Anh nhớ cô, nhất ảnh biếng nằm trong chăn, vừa cúp liền thẳng cổng cô, nóng lòng gặp, nhưng sợ vội dám thúc giục, cứ ngoan ngoãn chờ giờ.
Kiều Vy chạy cổng khu đã thở hỏi Cố Trần: “Anh lúc nào? Đợi lâu chưa?”
Cố Trần dạng ngẩn ngơ, tóc sao đẹp còn bóng loáng trông ngon.
Kiều Vy Cố Trần đờ đẫn, vẫy trước anh: “Nghĩ thế? Em hỏi đấy?”
“Ừ ừ… anh… vừa đến.”
“Em tưởng đợi lâu, chạy vội chúng ta đâu chơi?”
“Đến viên giải đi, ở đó đủ đồ đồ chơi, thích.”
Kiều Vy nghe long lanh rực, rõ hài lòng với nghị.
“Được! Được! Vậy ta đi, đã trưa còn phải về trước khi về.”
Gió tuy quá lạnh buốt, nhưng thổi vào vẫn khiến ta mình.
Cố Trần khí huyết cường tráng, khỏe sợ chút lạnh này, nhưng mảnh mai Vy tự nhiên nổi.
Đến nơi, xuống xe, Cố Trần phát mũi và ửng, còn vì phải ôm eo hơn, khớp ngón cứng, cũng run nhẹ.
Cố Trần xa vô cùng, nắm bàn nhỏ vào lòng xoa xoa, đưa lên hà ấm cô, đi/ên đã sang sao còn dám dẫn bằng xe máy.