Bạch Lộ cầm chảo đ/ập mạnh vào đầu Từ Tấn, m/áu chảy ướt đẫm, hắn ngã lăn ra bất tỉnh.
Đỗ Sâm gi/ật mình: "Vãi, chuyện gì thế? Hiện trường gi*t người à?"
Đội ngũ kỹ thuật kịp thời khởi động máy phát điện. Ánh đèn biệt thự bừng sáng trở lại, phơi bày rõ hơn cảnh tượng thảm thương của Từ Tấn: mặt mũi bầm dập, miệng trào m/áu, đầu vỡ toác.
Chiếc váy ngủ của Bạch Lộ lấm tấm m/áu, toàn thân tỏa ra khí thế đ/áng s/ợ. Phùng Lam Tâm r/un r/ẩy núp sau lưng Cảnh Nghị: "Cô ấy... cô ấy bị làm sao vậy?"
Lâm Vũ mặt tái mét, không ngờ sự việc lại diễn biến thế này: "Gi*t người rồi! Gọi cảnh sát ngay!"
Hai chữ "cảnh sát" khiến không khí đóng băng. Tịch Cận bước đến bên Bạch Lộ, nhận thấy toàn thân cô run nhẹ. Hơi nhíu mày, hắn nắm lấy tay cô: "Ổn chứ?"
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, chớp mắt lia lịa rồi đột nhiên rùng mình, lao vào lòng Tịch Cận: "Hu hu, em sợ lắm... Hắn vừa định cưỡ/ng hi*p em, đ/áng s/ợ quá..."
Vốn dĩ r/un r/ẩy là vì tức gi/ận thói trâng tráo của Từ Tấn, nhưng đã lỡ hiểu lầm thì cứ để vậy.
Nghe đến chữ "cưỡ/ng hi*p", Tịch Cận mặt tối sầm, ánh mắt băng giá xuyên qua thân thể bất tỉnh của Từ Tấn. Bàn tay đặt sau lưng trần mịn màng của cô cứng đờ, cuối cùng chỉ khẽ vỗ nhẹ: "Không sao."
Lâm Vũ trợn mắt: "Cô bịa chuyện! Từ Tấn sao làm thế được? Cô không phải thích hắn lắm sao? Hai người không phải đang hẹn hò?"
Bạch Lộ hít mũi ủy khuất: "Tôi có m/ù không? Dù hắn xịt mười cân nước hoa cũng không che nổi mùi thối tha trong xươ/ng tủy. Tôi yêu hắn? Thà yêu chó còn hơn! Chó còn trung thành, chứ hắn là loài gì chẳng ra người ra thú?"
Lâm Vũ tức nghẹn, giơ điện thoại định báo cảnh sát. Tịch Cận chậm rãi: "Cô chắc chắn muốn thế?"
Mắt đỏ ngầu, Lâm Vũ gằn giọng: "Đánh người thập tử nhất sinh, không báo cảnh sát sao được?"
Tịch Cận mặt lạnh như tiền: "Một nam minh tinh dính nghi án hi*p da/m, dù vô tội cũng đủ h/ủy ho/ại sự nghiệp."
Chương Thiên nhíu mày: "Đúng vậy, Lâm Vũ bình tĩnh đi. Đợi Từ Tấn tỉnh lại hỏi cho rõ."
Đỗ Sâm gật đầu lia lịa: "Đừng hấp tấp!"
Đạo diễn hoàn h/ồn, hô người đưa Từ Tấn đi cấp c/ứu. Lâm Vũ hậm hực nhìn Bạch Lộ trong vòng tay Tịch Cận: "Dù có hiểu lầm cũng không được đ/á/nh người tà/n nh/ẫn thế! Sao cô nỡ? Tôi nhất định sẽ kiện!"
Bạch Lộ kh/inh khỉnh: "Kiện tôi? Lâm Vũ à, cô có quyền giả vờ nhưng hãy nhớ: Tôi có đủ khả năng ngh/iền n/át cô."
Lâm Vũ ch*t lặng, chợt nhớ mình vừa ký hợp đồng với GK tháng trước. Cảnh Nghị liếc mắt: "Lão Tịch, đưa tiểu thư về phòng nghỉ đi."
Bạch Lộ mềm nhũn trong lòng Tịch Cận: "Chân em yếu quá..."
Tịch Cận bế cô lên. Bạch Lộ ngoái lại thấy Lâm Vũ trừng mắt, liền chớp mắt chế nhạo, giơ ngón tay thối.
Lâm Vũ: "... Đồ tiện nhân! Mọi người xem kìa! Cô ta giả vờ đấy!"
Chỉ Cảnh Nghị thấy trò hề. Những người khác vẫn bận dọn dẹp hiện trường đổ nát.
Cảnh Nghị giả vờ ngây ngô: "Thấy gì cơ?"
Lâm Vũ đi/ên tiết gào thét. Cảnh Nghị bỗng hiểu ra hàm ý chữ "kinh kịch" - quả là kinh hãi thật.
Trong phòng, Tịch Cận đặt Bạch Lộ lên sofa định đi lấy khăn ướt. Bạch Lộ tưởng hắn bỏ đi, vội ôm ch/ặt cổ kéo hắn đổ ập xuống người.
Hai thân thể khít nhau trên ghế sofa. Bạch Lộ mếu máo: "Anh đi đâu? Em không cho anh đi! Bên ngoài toàn yêu tinh, em phải bám lấy anh mới yên tâm!"
Tịch Cận nhìn thẳng: "Diễn hay đấy, nhưng hơi quá."
Bạch Lộ phụng phịu: "Thật mà! Toàn yêu tinh!"
Tịch Cận khẽ mím môi: "Yêu tinh nào? Ý em là chính em?"
Bạch Lộ gi/ận dỗi: "Em là tiên nữ! Đâu phải yêu tinh!"
"Tiên nữ đầy m/áu? Tiên sa đọa à?"
Bạch Lộ gi/ật mình nhìn váy, thét lên: "Á! M/áu con lợn này dính hết váy mới của em rồi! Sáu số đấy! Ch*t mất!"