Hừ, lại một kẻ không biết tự lượng sức...

Lần này, trước khi cô ấy kịp ra tay thì Tần Phong đã bị kh/ống ch/ế. Lúc này cô mới nhận ra người đó là ai.

“Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”

Hà Tuấn Triết kh/ống ch/ế Tần Phong, liếc nhìn cô và phía sau lưng. Bạch Lộ quay đầu nhìn theo, Tịch Cận đã đi tới đứng sát sau lưng cô, ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống dưới x/á/c nhận cô không bị thương rồi mới dịu giọng.

“Không sao chứ?”

Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, “Sao anh lại đến công ty?”

“Thấy tin tức, đoán là em sẽ ở công ty.”

Bạch Lộ gật đầu, phía xa Tần Phong vẫn đang giãy giụa. “Bạch Lộ, mày qua cầu rút ván, tao đã ki/ếm bộn tiền cho GK, bây giờ các người muốn đ/á tao ra ngoài ư? Đừng hòng! Tao nguyền rủa mày, nguyện mày ch*t không toàn thây, nguyện mày...”

Ánh mắt Tịch Cận lạnh lẽo khóa ch/ặt hắn, Tần Phong nhất thời bị u/y hi*p. Đúng lúc này cảnh sát cũng kịp thời tới, sau một hồi thương lượng đã đưa Tần Phong đi. Tần Phong dường như cũng nhận ra kết cục, cuối cùng không kháng cự nữa, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.

Tịch Cận thấy sắc mặt cô không ổn, liền nắm cổ tay đưa cô rời đi.

Phó tổng kinh ngạc, “Tình huống gì thế?”

Tiêu D/ao nhếch mép, “Như những gì ngài thấy đó.”

Phó tổng trợn mắt, “Ý tôi là nghệ sĩ công ty yêu đương đều phải báo cáo trước, Tịch Cận và tiểu thư thế nào?”

Tiêu D/ao: “...” Báo cáo cái gì? Hai người họ là vợ chồng hợp pháp!

Lên xe, Bạch Lộ mệt mỏi dựa đầu vào vai Tịch Cận, “Anh nói xem dạo này em có phải đang phạm tiểu nhân không?”

Tịch Cận nhướng mày, “Em tin chuyện này?”

Bạch Lộ im lặng giây lát, cô tin chứ, sao không tin? Nếu không thì sao chỉ vì một vụ t/ai n/ạn mà cô dự đoán được tương lai của mình?

“Huyền học anh hiểu không? Huyền học là một môn học thâm sâu, thà tin có chứ không thể không tin.”

Tịch Cận khẽ cười không nói gì, “Buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi.”

“Ừm, vậy em ngủ một chút, tới nơi anh gọi em nhé.”

Tối hôm đó, trang chủ GK đã đăng tải thông báo:

GK Entertainment: “Về vấn đề nghệ sĩ Tần Phong thuộc công ty chúng tôi có hành vi b/ạo l/ực, chúng tôi đã báo cảnh sát xử lý. X/á/c nhận Tần Phong đ/á/nh bạn gái là sự thật, GK sẽ hủy hợp đồng với Tần Phong. Chúng tôi kêu gọi mọi người: Bạo hành gia đình là tội á/c không thể dung thứ! Nghệ sĩ là nhân vật công chúng, có vai trò dẫn dắt, nhân phẩm không đoan chính, nghệ sĩ có tiền án tuyệt đối không khoan nhượng!”

Theo ng/uồn tin thân cận, GK sẽ thuê luật sư cho nạn nhân của Tần Phong. Cách xử lý công bằng này của GK khiến cộng đồng mạng vô cùng hả hê. Nhiều người tưởng GK sẽ tẩy trắng cho Tần Phong, thậm chí chuẩn bị tinh thần “chiến đấu” suốt bảy ngày. Nhưng khi thấy bài đăng này, những kẻ chỉ trích đều choáng váng.

Những người canh bình luận GK lặng lẽ xóa hết những lời ch/ửi rủa đã soạn sẵn. Tịch Cận không rảnh xem tình hình mạng, Bạch Lộ càng không biết.

Nhưng khi Tịch Cận bế Bạch Lộ về căn hộ, nhìn thấy đống đồ đạc hỗn độn trong phòng khách, lông mày anh nhíu lại. Ánh mắt lướt qua những bao cao su vương vãi, dừng lại ở mấy bộ đồ lót mỏng manh rồi từ từ hạ thấp.

Đúng lúc này Bạch Lộ cũng tỉnh giấc, cô chậm rãi mở mắt. “Về đến nhà rồi à?”

Tịch Cận cúi nhìn cô, thấy cô dụi mắt ngái ngủ, “Anh yêu, đặt em xuống đi.”

Tịch Cận đặt cô xuống. Bạch Lộ giơ tay định vươn vai, nhưng khi quay người thấy đồ đạc trên sàn, toàn thân cô đơ cứng, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào “vũ khí bí mật”.

Không khí đông cứng trong im lặng.

Bạch Lộ: “!!!”

Ái chà, cô quên mất tiêu rồi! Giờ phải làm sao? Thừa nhận? Không đời nào, giống như mình là kẻ bi/ến th/ái vậy.

Suy nghĩ cuống quýt, cô chậm rãi buông tay, quay đầu chớp mắt vô tội: “Nếu em nói mấy thứ này không liên quan đến em, anh tin không?”

Tịch Cận gật đầu, bước tới ngồi xổm, nhặt từng bao cao su xếp ngay ngắn lên bàn. Bạch Lộ thấy tim đ/ập thình thịch. Anh đang làm gì? Sao không nói gì? Đang nghĩ gì?

Cuối cùng là bộ đồ lót gợi cảm. Dù mặt dày cỡ nào, thấy anh định cầm lên, má cô cũng đỏ bừng. Cô vội nhặt vội mớ vải mỏng giấu ra sau lưng.

Tịch Cận nhướng mày, ngẩng lên nhìn vẻ bối rối của cô, khóe môi cong lên: “Không phải em m/ua à?”

Bạch Lộ nghĩ thầm: Đúng là không phải mình m/ua mà! Nên lắc đầu rất vô tư: “Tuyệt đối không phải!”

Nụ cười Tịch Cận rộng hơn, ánh mắt dịu dàng: “Vậy làm sao cô ấy biết địa chỉ căn hộ?”

Bạch Lộ: “...”

“À, cái này thì...” Mắt cô đảo lia lịa, bỗng vỗ tay: “A! Em nhớ ra rồi!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm