Chương 1: Con muốn đi tìm mẹ
Đông Thành, khu biệt thự Ngao Hoa Thâm Xứ.
Hỏa Tuyệt vừa về đến nhà, quản gia đã vội báo cáo: "Đại thiếu gia, tiểu thư nhỏ hôm nay lại bị gọi phụ huynh rồi."
Hỏa Tuyệt tháo lỏng cà vạt, hỏi khẽ: "Lần này nó lại gây chuyện gì?"
"Cô bé đ/á/nh bạn ở trường mẫu giáo ạ."
Lại thế nữa.
Hỏa Tuyệt bước vào phòng, vừa thay dép thì đã nghe tiếng thình thịch. Hỏa Cầu Cầu tóc tết hai bím nhỏ xinh chạy ùa tới, trên tay nâng quả táo to đùng.
"Bố ơi, bố về rồi! Bố ăn táo đi!"
Hỏa Tuyệt: "Ra đứng tường!"
"Dạ vâng ạ!" Hỏa Cầu Cầu lập tức chạy áp vào tường, còn giả vờ chào kiểu quân đội, hoàn toàn không sợ bố.
Gương mặt điển trai của Hỏa Tuyệt vừa bất lực vừa âu yếm, đón lấy quả táo: "Đi học bốn ngày đ/á/nh ba đứa bạn, con muốn gì hả?"
Hỏa Cầu Cầu vẫy tay lia lịa: "Con ngoan lắm mà. Tại mấy bạn ấy đáng đ/á/nh, chê con không có mẹ, con mới dạy cho chúng bài học thôi."
Cầu Cầu từ lúc lọt lòng đã không có mẹ, giờ đã ba tuổi rưỡi vẫn chưa một ngày được hưởng tình mẫu tử.
Nghe vậy, lòng Hỏa Tuyệt chùng xuống. Cúi người xuống, cô bé liền thổi hai cái hôn gió kèm nụ cười lúm đồng tiền: "Bố đẹp trai nhất thiên hạ~"
Hỏa Tuyệt khẽ nhếch mép: "Đồ ranh con khéo nịnh!"
"Tại bố dạy con giỏi mà."
"Bố có dạy con đ/á/nh nhau đâu?"
Cầu Cầu nắm ch/ặt tay: "Con phải tự mình mạnh mẽ! Lớn lên con sẽ bảo vệ bố!"
Hỏa Tuyệt lại mềm lòng. Mỗi lần phạm lỗi, con bé đều dùng chiêu này, lần nào cũng hiệu nghiệm.
Y như người phụ nữ năm xưa từng lừa gạt anh - miệng lưỡi ngọt ngào mà tâm can sắt đ/á.
Anh bế con gái lên: "Từ mai không được đ/á/nh bạn nữa. Để quản gia đưa con đi tìm mẹ. Bất kỳ ai con thích, chỉ cần con gọi bằng mẹ, bố sẽ cưới về. Miễn là người đó thương con, bố sẽ trao hết tất cả cho cô ấy, được không?"
"Bố ơi, thật sự con được tự chọn mẹ sao?"
"Ừ!"
"Woa!!" Cầu Cầu quẫy chân múa tay sung sướng, ôm mặt bố hôn chùn chụt.
Hỏa Tuyệt bật cười bồng con lên lầu, tắm rửa, cho ăn, dạy học rồi dỗ ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, anh lật ra tấm ảnh cất giữ bấy lâu. Người phụ nữ trong ảnh môi hồng da trắng, duyên dáng đằm thắm, lúm đồng tiền chìm nổi, trên vai phải có nốt ruồi son.
Đã ba năm rưỡi kể từ ngày nàng biến mất, bỏ lại anh và đứa con gái mới chào đời. Tìm khắp chốn vẫn vô vọng, có lẽ cả đời này không gặp lại nữa.
Thôi thì đành buông xuôi. Anh sẽ cưới người phụ nữ Cầu Cầu yêu quý, cho con gái một mái ấm trọn vẹn.
Hôm sau.
Cầu Cầu ném cặp sách xuống hồ sen. Hừm, hôm nay công chúa ta không phải đến trường! Đi tìm mẹ thôi!!
Quản gia đứng ngẩn người, vừa mở cửa xe xong đã thấy cô chủ nhỏ vứt cặp. Không hiểu tính ham chơi này di truyền từ ai, trong khi đại thiếu gia từ nhỏ đã là thần đồng.
Cầu Cầu lên xe háo hức, má áp vào cửa kính, miệng lẩm bẩm "mẹ ơi", mắt chăm chú dõi theo từng cô gái qua đường. Suốt cả ngày lang thang từ trung tâm thương mại đến phố đi bộ vẫn không tìm được ai ưng ý.
Định quay về thì cô bé chợt thấy cửa hàng thú cưng, lập tức đòi vào xem. Quản gia đành chiều ý bế cô chủ vào.
"Chào mừng quý khách!" Cô gái trẻ xinh xắn bước ra, nụ cười lúm đồng tiền: "Quý khách cần tìm mèo hay cún? Cửa hàng chúng tôi có đủ các giống phổ biến."
"MẸ ƠI!" Cầu Cầu chỉ thẳng: "MẸ!"
Quản gia trợn tròn mắt: "Tiểu... tiểu thư Thời?"
"Mẹ ơi con là Cầu Cầu này! Con là con gái của mẹ mà!" Cô bé giang tay đòi bế. Cô gái dù ngơ ngác vẫn đón lấy cô bé.
Nàng bật cười: "Cô không phải mẹ cháu, cô chưa lập gia đình mà."
"Tiểu thư Thời, ngài..." Quản gia sửng sốt.
"Tôi không họ Thời, tên tôi là Tô Dữu." Cô gái ngờ vực nhìn hai vị khách kỳ lạ.
Cầu Cầu ôm cổ Tô Dữu, đôi mắt tròn xoe chăm chú: "Mẹ không nhớ con sao? Hồi con trong bụng mẹ, mẹ thường trò chuyện với con. Con vẫn nhớ giọng mẹ mà."
Tô Dữu nghĩ chắc bé thương nhớ mẹ quá nên lẫn lộn. Cô bế chú mèo lông bạc đưa cho cô bé: "Ngoan nào, chơi với em mèo này nhé?"
Cầu Cầu vừa vuốt mèo vừa sờ tóc Tô Dữu, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai "sinh vật đáng yêu".
Tô Dữu cười: "Nhóc tỳ này, nhớ mẹ thì gọi điện đi chứ. Cô thật sự chưa từng sinh ra thiên thần nhỏ nào như cháu đâu!"
Cầu Cầu không nghe lời giải thích, quyết tâm bảo bố cưới bằng được "mẹ" về nhà. Quản gia lẳng lặng quan sát - không lẽ nào đây không phải tiểu thư Thời? Gương mặt, lúm đồng tiền giống hệt, sao lại xưng là Tô Dữu?
"Ông ơi, m/ua hết lũ mèo này về nhà!" Cầu Cầu hạ lệnh, không để "mẹ" vất vả nữa. Quản gia chiều ý m/ua sạch cửa hàng.
Tô Dữu vừa cười ngượng vừa làm thủ tục. Trước khi về, cô tặng Cầu Cầu mô hình mèo đan bằng lông thú tự làm.
"Mẹ ơi, ngày mai con lại đến thăm mẹ nhé! Tạm biệt mẹ!" Cầu Cầu đứng trước xe sang vẫy tay.
"Ừ, tạm biệt." Tô Dữu không sửa lời bé, trẻ con lỡ nhầm thì mặc kệ. Cô vẫn còn là gái chưa chồng mà!
Quản gia cúi chào: "Tiểu thư Tô, xin cáo lui."
Tô Dữu vội đáp lễ. Khi họ đi rồi, cửa hàng cũng trống trơn. Cô đóng cửa về nhà - căn hộ cách cửa tiệm mười phút xe máy. Chưa đủ tiền m/ua xe, cô đội mũ bảo hiểm chống chọi trên chiếc xe điện cũ kỹ. Khu tập thể cũ bảy tầng không thang máy, phòng cô ở tầng sáu.