Cửa hàng thú cưng lại có thêm mấy bé mèo lông bạc, Cầu Cầu vừa tới đã chạy lại chơi với mấy chú mèo con rồi còn biết tiếp khách.

“Chị ơi.” Cô bé ôm một chú mèo đến trước mặt nữ khách hàng. Vị khách này tuổi đủ để gọi là dì so với Tô Dữu, nhưng cô bé nhất quyết không chịu.

Cầu Cầu leo lên ghế đối diện, giọng ngọng nghịu: “Chị muốn m/ua gì ạ? Ở đây mẹ cháu có đủ hết đó ạ.”

Khách hàng bật cười: “Chị không m/ua gì đâu, chị tới tắm cho mèo thôi. Còn cháu đang làm gì thế?”

“Cháu đang phụ mẹ trông cửa hàng và dỗ mấy bé mèo này ạ. Chị xinh quá đi, tóc chị dày thật đấy, đẹp hơn cả lông mèo luôn!”

“Ha ha ha.” Khách cười ngả nghiêng, “Cháu đang nịnh chị đấy à?”

“Không đâu ạ. Cô giáo dạy bọn cháu không được nói dối, không là bị đ/á/nh đò/n đó ạ.”

“Ngoan quá. Cháu muốn chị m/ua đồ hả?”

“Dạ... Dù chị có m/ua hay không, Cầu Cầu vẫn thấy chị xinh lắm!” Nói xong còn nhíu mày ra vẻ nghiêm túc.

Vị khách hàng vui vẻ hẳn, cười không ngậm được miệng. Tâm trạng tốt khiến chị ta m/ua sắm không kiểm soát - căn bệ/nh chung của phái đẹp!

Chị ta lập tức gọi nhân viên: “Thức ăn cho mèo, cột cào móng, quần áo mèo - toàn bộ chọn loại xịn nhất!”

Cầu Cầu xoa xoa mũi, giấu nụ cười ranh mãnh. He he.

Nữ khách chi mấy triệu đồng rồi ra về hài lòng. Cầu Cầu líu lo hát: “La la la~ Là cô bé siêng năng~” Giọng hát lệch tông vang khắp cửa hàng, cô bé đi loanh quanh như một giám sát viên tí hon.

Lát sau có khách nam mang chó tới tắm. Trong lúc khách đang dán mắt vào điện thoại, Cầu Cầu lấp ló tiếp cận.

“Chú ơi, chú đang xem gì thế ạ?”

Khó có ai cưỡng lại vẻ đáng yêu của cô bé. Khách hàng cười: “Chơi game, cháu biết chơi không?”

“Dạ biết! Cháu thi với chú nhé. Nếu cháu thua, chú m/ua đồ của mẹ cháu nhé! Để mẹ có thời gian chơi với cháu.”

“Mẹ cháu không có thời gian cho cháu sao?”

Cầu Cầu bắt đầu giả bộ đáng thương: “Dạ, mẹ cháu bận ki/ếm tiền m/ua sữa cho con lắm. Cháu phải tự chơi một mình thôi.”

Người đàn ông đã làm cha này động lòng. Hai người bắt đầu chơi game. Kết quả: Cầu Cầu được chơi điện thoại, khách hàng m/ua thêm mấy triệu đồng nữa. Chỉ một tiếng, doanh thu của cô bé đã vượt xa cả tuần của Vương Ngữ.

Ít lâu sau, Tôn Oanh xuất hiện. Lúc cô ta đến, Cầu Cầu đang ra ngoài tiễn khách. Tô Dữu từ kho hàng bước ra tiếp đón.

Trong văn phòng nhỏ, Tôn Oanh lên tiếng: “Cửa hàng đông khách nhỉ.”

“Cũng tàm tạm. Do vị trí tốt lại đ/ộc quyền khu này.” Tô Dữu rót nước mời khách, nhận xét thầm Tôn Oanh quả có nhan sắc ưa nhìn.

Tôn Oanh cũng đ/á/nh giá đối thủ, tự thấy nhan sắc mình kém hơn đôi phần. Cô ta hỏi thẳng: “Giữa cô và Hỏa Tuyệt giờ là qu/an h/ệ gì?”

Tô Dữu không muốn giải thích với người lạ: “Xin lỗi, có phải hôm nay cô đến chỉ để hỏi chuyện này?”

“Chuyện bồi thường không gấp, tôi sẽ trả. Nhưng...” Tôn Oanh nói thẳng: “Tôi không hiểu mối qu/an h/ệ của hai người, chỉ muốn nói rõ: Tôi thích Hỏa Tuyệt, thích đến mức có thể ch*t vì anh ấy. Cô làm được không?”

Tô Dữu đáp: “Trước tiên tôi tôn trọng sự thẳng thắn của cô. Thứ hai, nếu yêu ai đó, tôi sẽ trân trọng sinh mạng chứ không hi sinh m/ù quá/ng.”

Tôn Oanh kh/inh khỉnh: “Hóa ra tình cảm của cô chỉ đến thế.”

“Thưa cô Tôn, thời đại này tình cảm là tự do. Nhưng... liệu ngài Hỏa có thích cô không?”

Câu nói chạm đúng nỗi đ/au của Tôn Oanh! Hỏa Tuyệt chưa từng để mắt tới cô!

“Thôi được rồi.” Tô Dữu mỉm cười: “Giờ chúng ta bàn chuyện anh trai cô phá tiệm sửa xe của bố tôi đi.”

Tôn Oanh siết ch/ặt tay: “Cô đang chế nhạo tôi?”

“Sao dám. Tôi chỉ nghĩ cô không cần xem tôi như kẻ th/ù. Tôi nói sai sao?”

Tôn Oanh c/âm nín. Hai người nhanh chóng thống nhất mức bồi thường 30.000.000 đồng. Vừa nghe tiếng thông báo chuyển khoản, Tô Dữu lập tức quyên góp số tiền cho hội bảo trợ thú hoang.

Vừa xong việc, Cầu Cầu chạy vào reo: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Trên tay cô bé là chiếc kẹo bông gòn to bằng đầu người.

Tôn Oanh gi/ật mình: Mẹ? Gọi ai thế?

Dù bối rối, cô ta vẫn cười gượng: “Cầu Cầu.”

Hỏa Cầu Cầu lễ phép: “Chào cô Tôn ạ.”

Tôn Oanh cúi xuống: “Kẹo bông to quá! Cho cô hả?”

“Dạ không ạ, là cho mẹ cháu.” Đúng lúc Tô Dữu bước ra, Cầu Cầu đưa kẹo: “Mẹ ơi, con với mẹ cùng ăn nhé!”

“Ôi cảm ơn con! Ai m/ua cho con thế?”

“Bác khách vừa rồi khen con ngoan nên m/ua tặng. Con đã cảm ơn bác rồi ạ!”

“Giỏi lắm!” Tô Dữu hôn con, Cầu Cầu cười khúc khích. Tôn Oanh mặt xám xịt: “Cô Tô, sao đứa bé gọi cô là mẹ?”

“Vì tôi giống mẹ Cầu Cầu nên cháu gọi thế.”

Tôn Oanh thở phào. Cô ta tưởng hai người đã kết hôn. Quay sang dụ dỗ: “Cầu Cầu, đi chơi với cô nhé?”

Cầu Cầu lắc đầu: “Con phải ở đây phụ mẹ. Ba dặn con phải bảo vệ mẹ mà.”

Tôn Oanh đ/au lòng nhưng giả vờ thản nhiên: “Vậy ba cháu có thích... cô Tô không?”

“Có chứ! Tối qua ba ôm mẹ ch/ặt lắm!”

Tô Dữu vội bịt miệng con gái. Tôn Oanh đ/au đớn như d/ao c/ắt, gượng chào tạm biệt.

Bước ra xe, Tôn Oanh ngập trong gh/en t/uông tột độ. Cô ta gần như phát đi/ên vì đ/au khổ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
6 Đừng bỏ anh Chương 13
8 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
9 Ân Trường Thọ Chương 23
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm