Lăng Bá Chu, mấy hôm trước Tử Thư có tìm ta, muốn ta đầu quân Thái Tử điện hạ."
Lâm Tiêu Tiêu không giấu diếm, nói thẳng.
"Xem ra Thái Tử điện hạ đã hoàn toàn thu phục được Thẩm quốc công phủ rồi." Nói xong Lăng Bá Chu nhìn Lâm Tiêu Tiêu, "Nàng đồng ý rồi?"
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, "Ta sẽ không làm tổn hại đến Vương gia, nhưng cũng không thể tiếp tục đứng bên người ấy nữa. Bá Chu, ta đã quyết định rời kinh thành."
"Nàng..."
"Không đi bây giờ thì chẳng còn cơ hội nữa."
Lăng Bá Chu vẫn cố khuyên, "Nàng ở lại Vương gia sẽ bảo hộ cho nàng."
"Ta biết người ấy sẽ làm thế, nhưng ta không muốn đem cả Xươ/ng Bình Hầu phủ ra đ/á/nh cược cho một tương lai mờ mịt. Trước giờ ta chưa từng có cơ hội rút lui, nay cơ hội đã tới, ta không thể tiến thêm nữa."
"Bá Chu, ta có ba đứa con, bảo vệ chúng cũng là trách nhiệm của ta. Ta không muốn chúng vì ta mà suốt ngày sống trong hiểm nguy. Thứ tình cảm này với ta là gánh nặng."
Trước mặt Lăng Bá Chu, Lâm Tiêu Tiêu vô cùng chân thành. Nàng biết Bá Chu có thể thấu hiểu.
Sắc mặt Lăng Bá Chu trầm xuống, thở dài nặng nề, "Ta chỉ tiếc cho mối nhân duyên này. Vương gia vốn là người chín chắn trong chuyện tình cảm, không dễ động lòng. Đối với nàng, người ấy chân tình lắm."
Lâm Tiêu Tiêu trong lòng cũng se thắt, "Vương gia rất tốt, chỉ tiếc giữa chúng ta cách xa quá. Những gì người ấy muốn và điều ta mong cầu vốn chẳng đồng điệu."
"Há! Chẳng biết nói gì hơn nữa."
Lâm Tiêu Tiêu gượng cười, "Vương gia sau này sẽ gặp được mỹ nhân xứng đôi vừa lứa."
"Xứng đôi thì dễ tìm, động tâm mới khó. Thôi được rồi, đã nàng quyết định vậy, ta cũng chẳng nói thêm. Tiêu Tiêu, mong những ngày sau của nàng được an vui thuận lợi."
"Ừ, khi nào ta ổn định xong, nhớ tới thăm nhé."
"Nàng tính đi đâu?"
Lâm Tiêu Tiêu suy nghĩ, "Ta muốn tới Giang Nam, cụ thể nơi nào còn phải bàn với mấy đứa nhỏ."
"Nàng thật sự đi rồi, ta thật sự luyến tiếc lắm."
Lăng Bá Chu chợt buồn man mác.
"Ngươi tới lui tự do, lúc nào chẳng tìm được ta. Trình Yến cũng nhớ ngươi lắm. Nhớ đấy, chân của Vương gia là do ngươi trị, đừng có lỡ miệng mà tiết lộ."
Lăng Bá Chu không nói thêm gì. Lâm Tiêu Tiêu là một trong số ít người khiến hắn tâm phục khẩu phục. Mỗi người một chí hướng, đã nàng cầu an, rời kinh thành cũng tốt. Dù sao sau này hắn cũng có thể tùy thời tới thăm.
Lâm Tiêu Tiêu gọi ba đứa con lại bàn chuyện rời kinh. Cả ba đều đồng ý với quyết định của nàng. Mấy tháng qua xảy ra nhiều chuyện, chúng cũng muốn tránh xa thị phi.
"Phủ đệ Hầu gia ta sẽ phái người trông coi, sau này các con muốn về lúc nào cũng được."
Lâm Tiêu Tiêu nói. Sau này Thẩm Ngôn về kinh, Trình Ngọc Khanh cũng phải trở lại. Còn Trình Yến, đợi khi trưởng thành muốn phát triển nơi nào tùy ý.
"Nương, rời kinh rồi chúng ta làm gì ạ?"
"Nương tính mở hiệu th/uốc. Tuy không thiếu tiền nhưng suốt ngày rảnh rỗi cũng chẳng phải chuyện hay. Các con thấy thế nào?"
"Con cùng nương làm chung!"
Liễu Diệu Dung lập tức hưởng ứng.
"Con cũng vậy!"
Trình Ngọc Khanh nói.
"Nương, con..." Trình Yến do dự.
"Con lo việc điêu khắc của con, chúng ta không thiếu người."
Lâm Tiêu Tiêu cười đáp.
"Thông gia, tôi cũng giúp được."
"Chị Trương, sau này gọi tôi là Tiêu Tiêu thôi. Tôi đã nhận Diệu Dung làm nghĩa nữ, chúng ta cũng là chị em."
Liễu mẫu cảm động gật đầu, "Tốt lắm, Diệu Dung thật có phúc."
Mọi người cười nói vui vẻ, cuối cùng chọn Tô Châu định cư.
Mấy hôm sau, Lâm Tiêu Tiêu từ biệt Thẩm Tử Thư. Dù lưu luyến nhưng Tử Thư tôn trọng quyết định của nàng. Ngày lên đường, nàng đích thân tới tiễn.
Xe ngựa của Nguyên Triệt đậu cách đó không xa. Chàng vén rèm, ánh mắt đăm đăm dõi theo bóng hình Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu đang nói chuyện với Thẩm Tử Thư, không để ý tới xe ngựa của Nguyên Triệt.
"Vương gia, hay là xuống xe đi?"
"Không cần."
Giọng Nguyên Triệt lạnh nhạt.
Lăng Bá Chu không nói thêm, lúc này tâm trạng hắn cũng chẳng vui.
Thẩm Tử Thư đưa mắt nhìn theo cỗ xe của Lâm Tiêu Tiêu xa dần. Nàng biết Tiêu Tiêu thà rời đi chứ không theo Thái Tử, chứng tỏ trong lòng vẫn còn tình cảm với Nguyên Triệt.
Nhìn hảo tỷ muội buông bỏ đoạn tình này ra đi, nàng không biết nên mừng hay buồn.
Lâm Tiêu Tiêu đã nhượng bộ tối đa, nàng cũng sẽ bảo vệ an nguy cho Xươ/ng Bình Hầu phủ, trả lại bình yên cho họ.
Ba năm sau
Hiệu th/uốc An Ninh của Lâm Tiêu Tiêu đã trở thành một trong những hiệu th/uốc lớn nhất Tô Châu. Nàng cùng Đông Thanh quản lý, Liễu Diệu Dung lo sổ sách, Trình Ngọc Khanh nhập hàng, Liễu mẫu, Xuân Chi cùng mấy thị nữ phụ việc. Ai nấy đều bận rộn, sống những ngày vui vẻ an nhiên.
"Ngọc Khanh, Thẩm Ngôn lại gửi thư tới rồi. Nhìn con cười tươi thế kia."
Thấy Trình Ngọc Khanh ôm bức thư cười ngây ngô, Lâm Tiêu Tiêu trêu chọc.
Trình Ngọc Khanh vội cất thư, "Thẩm Ngôn đang trên đường trở về kinh, tháng sau sẽ tới nơi."
"Vậy chúng ta có phải về kinh chuẩn bị hôn sự không?"
Nghe tin Thẩm Ngôn bình an về kinh, Lâm Tiêu Tiêu cũng vui mừng.
"Anh ấy nói chọn ngày lành sẽ đích thân tới Tô Châu nghênh thân."
"Vậy cũng được."
"Vậy ta phải nhanh tay, giày chưa may xong. Ngọc Khanh ngày đêm mong ngóng, rốt cuộc cũng đợi được Thẩm tướng quân về."
Liễu Diệu Dung bước tới cười nói.
"Diệu Dung, đừng trêu chị nữa."
Trình Ngọc Khanh đỏ mặt.
"Tiêu Tiêu, ngoài cửa có người tìm."
Liễu mẫu đi vào báo.
Lâm Tiêu Tiêu bước ra, thấy người đứng ngoài sân liền sững sờ.
Sao chàng lại tới đây?
Ba năm không gặp, Nguyên Triệt trông chín chắn hẳn. Chàng mỉm cười nhìn nàng.
"Ngươi... Sao tới đây?"
"Trong lòng vẫn còn người không buông xuống được."
Lâm Tiêu Tiêu lòng dậy sóng, nàng chạy tới ôm chầm lấy Nguyên Triệt, "Nguyên Triệt, ngươi..."
"Chắc nàng cũng nghe rồi, Thái Tử tháng trước đã đăng cơ. Tiêu Tiêu, giờ nàng có muốn tiến thêm bước nữa?"
Lâm Tiêu Tiêu ôm ch/ặt chàng trước bao ánh mắt, "Ta nguyện ý!"
Trình Ngọc Khanh và Liễu Diệu Dung sửng sốt. Hóa ra lời đồn đại đều là thật.
"Duyên phận trời định, muốn c/ắt cũng không đ/ứt."
Đông Thanh cảm khái.
"Cô Đông Thanh, đây là chuyện thế nào ạ?"
Trình Ngọc Khanh sốt ruột hỏi.
"Vào trong nói."
Mọi người vây quanh Đông Thanh nghe kể chuyện.
Lâm Tiêu Tiêu cũng dắt tay Nguyên Triệt trò chuyện.
Những ngày tháng êm đềm vẫn tiếp tục. Câu chuyện của họ cũng chưa dừng lại...