Tập đầu tiên của chương trình "Người Tình Điểm Mười" đã phát sóng, tên Cận Tư Niên chiếm trọn vị trí hot search suốt một tuần. Ngay sau đó là cái tên Ôn Thư Dự. Ba năm trong làng giải trí không phải quá dài cũng chẳng quá ngắn. Thị trường giải trí luôn đổi mới từng ngày, lượng fan và tác phẩm của cô năm xưa đã bị vùi lấp dưới vô số tác phẩm mới. Ôn Thư Dự không hẳn không có fan, chỉ tiếc thời đó văn hóa fandom chưa phát triển nên làn sóng trở lại của cô không gây được tiếng vang lớn, nhất là khi mọi người đang tập trung vào ngôi sao điện ảnh hàng đầu Cận Tư Niên.

Đón nhận sức nóng từ khán giả, ê-kíp quyết định kết hợp ghi hình trực tiếp với tương tác livestream, đẩy chương trình lên vị trí quán quân bảng xếp hạng thực tế. Khi đạo diễn công bố kết quả thư bày tỏ tình cảm, tất cả khách mời đều sửng sốt trong khi bình luận trực tuyến bùng n/ổ.

"Cận Tư Niên lại hướng trái tim về phía Ôn Thư Dự ư?!"

"Không thể nào! Bao năm nay nam thần chưa từng dính scandal tình cảm với ai cả."

"Ôn Thư Dự không chọn ai hết, đây rõ ràng là làm khó nam thần của chúng ta mà!"

"Mọi người tỉnh táo đi, đây là show hẹn hò, chắc có kịch bản cả thôi!"

Ôn Thư Dự không màng đến kết quả này, nhưng không ngờ một hành động của Cận Tư Niên lại có thể tạo nên cơn địa chấn trên mạng xã hội.

Nhiệm vụ lần này là thám hiểm rừng hoang. Nghe xong thể lệ, tim Ôn Thư Dự chùng xuống - ê-kíp đã học khôn khi cấm mọi người từ chối gửi thư tình. Dù Mạc Kiều đặc biệt dặn cô tận dụng nhiệt độ từ couple ảo với Cận Tư Niên để trở lại ánh đèn sân khấu, nhưng cô vốn không ưa kiểu mị dân này. Thêm nữa, khi chưa hoàn tất thủ tục ly hôn với Thẩm Bạc Diễn, tốt nhất không nên sinh sự.

Đảo mắt nhìn Ôn An Nhiên đang háo hức, cô thầm nghĩ: "Kỳ này Thẩm Bạc Diễn vắng mặt, con bé này hẳn đang mừng thầm".

Theo hiệu lệnh của đạo diễn, đoàn người lên đường. Để đạt hiệu ứng truyền hình, Ôn Thư Dự và Cận Tư Niên ngồi chung xe.

"Cận đại gia, xe em hỏng rồi. Anh cho em đi nhờ được không?"

Ôn An Nhiên xông tới chặn trước mặt Cận Tư Niên, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Gương mặt nam diễn viên thoáng nét khó chịu: "Xe hỏng thì tìm ê-kíp".

Vừa dứt lời, Cận Tư Niên lịch lãm mở cửa xe cho Ôn Thư Dự, tay chắn mép cửa cẩn thận.

"Ôn Thư Dự! Đồ tiện nhân!"

Nhìn chiếc xe khuất dần, đôi mắt Ôn An Nhiên ngập tràn h/ận ý.

"Cận Tư Niên đúng là đẹp trai, nhưng đối xử với Ôn An Nhiên như vậy có hơi tội nghiệp không?"

"Tội nghiệp cái gì? Xe hỏng thì tìm ê-kíp chứ làm phiền anh Cận làm gì!"

"Đúng rồi! Theo tôi thấy, cô ta chỉ đang giả nai tơ thôi. Mọi người đừng quên mẹ cô ta từng là tiểu tam, mẹ nào con nấy!"

"Cũng không hẳn, lỗi của mẹ đâu thể quy chụp cho con gái. Đừng vơ đũa cả nắm chứ!"

Tiêu Yên chụp lại bình luận gửi cho Ôn An Nhiên: "Nắm bắt cơ hội đi, dư luận đang có lợi. Chỉ cần Cận Tư Niên gửi thư tình cho em hôm nay, công ty sẽ xoay chuyển tình thế". Đọc xong, Ôn An Nhiên quyết tâm chiếm trọn trái tim nam thần.

Vừa đến địa điểm, Ôn Thư Dự định tách đoàn đi một mình. Ôn An Nhiên vốn là tiểu thư đài các, chẳng quen việc "sinh tồn hoang dã". Định bám theo Cận Tư Niên, nào ngờ chớp mắt đã mất hút. Thấy hướng đi của Ôn Thư Dự, khóe miệng cô nhếch lên: "Chị đợi em với!"

Nghe tiếng Ôn An Nhiên, Ôn Thư Dự rảo bước nhanh hơn - cô không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột. Thấy đối phương càng lúc càng xa, Ôn An Nhiên sốt ruột đuổi theo dù xung quanh chẳng có khách mời nào.

Hai người dừng chân bên dòng suối chảy xiết sau gần tiếng đồng hồ. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Ôn Thư Dự cúi xuống vốc nước rửa mặt. Mát lạnh xóa tan mệt mỏi!

"Á!"

Vừa ngẩng đầu, tiếng thét chói tai vang lên. Một thân hình nặng nề đ/è sầm vào người cô. Khi đẩy kẻ đó ra, túi sinh tồn của cô đã rơi tõm xuống dòng nước cuồn cuộn.

Chương 12: Em đi đường khác đi

"Túi của tôi!" Ôn Thư Dự quắc mắt nhìn Ôn An Nhiên.

"Em xin lỗi, em vô tình trượt chân..." Gương mặt đối phương đầy vẻ hối lỗi, nước mắt ngắn dài.

"Sao không trượt luôn xuống sông đi!" Ôn Thư Dự liếc lạnh, tức gi/ận bỏ đi. Toàn bộ dụng cụ đều ở trong túi! Con nhỏ này, một ngày không chọc cho cô đi/ên lên thì không yên sao?!

Ôn An Nhiên không ngờ đối phương phớt lờ camera, thừa cơ hội này bôi nhọ hình tượng: "Chị sao có thể nói vậy? Em đâu cố ý". Cô giơ túi sinh tồn của mình ra: "Em đưa chị túi này, đừng gi/ận nữa nhé".

"Ôn An Nhiên, em chưa đọc cuốn "Tu dưỡng nghệ thuật diễn xuất" à?"

"Hả?"

Cô ta ngớ người trước câu hỏi bất ngờ.

"Diễn xuất của em thật đáng thất vọng. Thay vì rèn luyện trà nghệ, em nên dành thời gian trau dồi kỹ năng diễn xuất cho xứng với hai chữ "diễn viên"".

Buông lời chua chát, Ôn Thư Dự rảo bước. Cô phải tranh thủ thời gian dựa vào bản đồ ghi nhớ trong đầu.

Đi mãi vẫn thấy dấu khắc trên cây, cô nhíu mày: "Toang rồi! Lạc đường rồi!".

Nếu không vì Ôn An Nhiên, có lẽ cô đã tới đích từ lâu.

"Ùng ục——"

Bụng đói cồn cào, Ôn Thư Dự hối h/ận vì sáng nay vội đến mức bỏ bữa.

"Cầm lấy."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bằng Chứng Thép

Chương 10
Bạn có biết vì sao trong báo cáo giám định ADN, kết quả thường ghi là “khớp 99.99%” mà không bao giờ là “100%” không? Phần lớn mọi người cho rằng đó chỉ là cách viết mang tính khoa học, để thể hiện sự thận trọng. Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng: chính cái 0.01% còn lại ấy, đôi khi có thể lật ngược cả một vụ án tưởng chừng như đã kết luận chắc chắn. 10 năm trước, tôi từng tiếp nhận một vụ án giết người có bằng chứng dường như vô cùng vững chắc. Kết quả giám định ADN cho thấy trùng khớp 99.99%, mọi người đều tin rằng hung thủ đã được xác định, vụ án đã kết thúc. Kể cả tôi cũng tin như vậy. Cho đến khi tôi phát hiện ra, đôi khi điều đáng sợ nhất chính là sự thật bị giấu dưới lớp “chắc chắn” ấy. Đây là câu chuyện về 0.01% xác suất còn lại và cũng là câu chuyện về cách người ta tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
Hiện đại
Kinh dị
Tâm Lý
104