Giáo Sư Anh Ấy Quá Điềm Đạm

Chương 19

02/07/2025 07:24

Tôi vừa xót xa vừa nôn nóng, thấy nước, liền gọi Lục chóng gọi cho ban quản tòa nhà.

Bên đang hét om Lục lại bình tĩnh nhiên.

Chậm rãi thoại, rãi lật danh rãi quay số.

Một lúc anh mới vào tủ kệ cao: ở đằng kia."

Khi vất vả tắt mực trong khách tới năm centimet.

Gần hai trăm mét vuông gian biến thảm hại như vậy, thôi thấy đ/au đầu.

"Không đâu," Lục rất lạc quan, về trước mai phải anh xử chỗ này."

"Một mình anh dọn dẹp hết được?" căn thở dài.

Đồ nội thất tuyệt đối ẩm ướt, phải hút rồi mới xử tiếp.

Đúng công trình lớn.

"Anh đâu nói tự dọn đâu," Lục thoại ra, "Có gọi dịch vụ giúp việc, ban quản cung cấp dịch vụ 24 giờ."

"Lúc mới đến ban quản lý." lẩm bẩm, sớm làm gì, cần mười phút trước đến đến nỗi ngập biệt thự.

Dịch vụ ban quản xứng đáng giá khu đến như gió.

Lục laptop, lật ngăn một.

"Anh gì thế?" hỏi.

"Tìm chứng thư khách sạn," Lục "Dọn hết, rồi sấy khô sàn, mất hai ngày."

Lật xong laptop, lại lật lật xong lại lật ngăn kéo.

Sau hồi lục lọi, anh tự nói: "Mình chứng thư ở đâu nhỉ..."

Vừa anh tôi, ngập ngừng: thấy chứng thư, em về trước anh liên lạc sau."

Tôi hỗn độn trong lực: "Thôi anh đừng chứng thư nữa, đi em."

"Đi đâu?" ngơ ngác hỏi.

Tôi laptop của cười nói: "Nhà em."

14.

Về việc đến ở, sự giáo tốt của Lục thật khó chấp nhận.

"Không chứ?" "Có tiện không?"

Sợ anh áp lực, đường đi thuyết phục.

"Ngày mai em đi rồi, bỏ cũng phí, anh ở vài đâu."

"Cũng phải cố ở nhờ em, tại vòi hỏng thôi, anh cũng đắc dĩ mà."

Lục khẽ "ừ" tiếng, vừa lực vừa ngây thơ.

Tôi ch/ửi trang trí cho hệ thống toàn đồ rác rưởi, đen lòng quá!

15.

So căn hộ cấp của Lục tuy căn hai tầng nhỏ bé của nổi chất lượng khỏi chê.

Tầng hai tắm riêng khách, lúc Lục tắm, chóng thay rồi chạy tầng một, sân mang mấy chậu cây xanh đặt kệ cửa sổ.

Bấm hòa mấy thấy phản mới phát hiện chưa lắp pin, hớt hải chạy lầu, móc pin TV lắp vào.

Không biết anh uống bao nhiêu nước, đành cả ấm đun cốc đầu giường...

Bận rộn dưới, ước gì thêm cánh.

Lúc Lục cửa vào, đang bận nhét chiếc thứ ba đầu giường.

Nghe chân, giữ tư quỳ nửa giường, ngoái đầu anh: xong à?"

Chớp mắt, ngập ngừng.

Tóc Lục chưa khô hẳn, cũng đeo mắt đen thẫm sâu thẳm thẳng vào tôi.

Không kính che ánh mắt bén, nhan nghiêm, mang sức ép ta nghẹt thở.

Trong chốc lát, cảm lẽ Lục phải ôn như ngọc, mà sảo rỡ...

Thấy ngẩn người, Lục đeo kính đang cầm tay vào, mỉm cười tôi.

Đôi mắt anh phủ làn sương ẩm ướt, cả tắm rửa xong tươi tắn hẳn.

Tôi thở phào nhẹ cố thoải mái: "Không biết thói quen của cũng chuẩn bị gối, vỏ kiều mạch, bông, su non... anh xem cái nào thoải mái dùng."

"Chăn mỏng hè, lông vũ, tơ tằm... đệm thay được, anh tạm ngủ vậy."

Lục liếc chiếc chăn hoa văn khác nhau đống chất đầy.

Chưa động vào, anh khẳng định: nhãn mác chưa?"

Tôi: "?"

"Muộn lại đi m/ua đồ như vậy."

Tôi: "??"

"Em tự ngoài m/ua, hay gọi dịch vụ giao hàng trong phố?"

Tôi: "..."

"Chắc giao hàng nhanh," Lục cây xanh trong cốc đầu giường, cười nói tôi, em rồi."

Bên ngoài rõ ràng sấm sét, đầu như n/ổ ầm ầm.

"Em thích mềm chăn thật hợp, anh cũng thích." Lục đi đến bên giường, chính x/á/c nhấc chiếc chăn mỏng hè lên, "Cái được, dùng vỏ kiều mạch, mấy cái lại nếu chưa c/ắt nhãn đi."

"Anh..." ngẩn định hỏi.

"Anh đoán thôi," Lục mấy cái gối, tôi, "Còn bao bì không?"

Còn.

Mười giờ đêm, Lục ngồi nhà, anh gấp đồ, gói, sau đó hàng bảo toàn an toàn.

Hơi x/ấu hổ.

Tiễn anh shipper cúi mặt theo sau Lục vừa vào khách, trán va vào bức tường ấm áp.

Ngay sau đó, cằm bị ngón tay nhấc lên.

"Từ Ly," anh bình tôi, phải học trò của phải đàn em, phải ngoài nào việc cầu cạnh anh. bạn gái của anh. Ở bên em hồi hộp động, luống anh đều chấp nhận. Nhưng em r/un r/ẩy, thận trọng, hốt... tự thấp bản thân bùn đất, nâng anh cao tại thượng, anh chấp nhận."

Tôi khô khan nói: "Nhưng vốn dĩ cao tại thượng mà..."

Lục thở dài, gật đầu: "Được."

Anh buông tay, nắm cổ tay tôi, lớn sân.

Tôi loạng bị anh nửa kéo nửa lôi, chưa phản cả bị ôm eo nhấc bổng lên.

"Này——" kêu lên, chân định mu bàn chân anh.

Tôi g/ầy g/ầy chiều lại quanh năm lăn lộn công trường, toàn thân cơ bắp săn chắc, lượng thực sự nhẹ.

Tôi thực sự sợ mình g/ãy xươ/ng chân Lục Nhã.

"Đừng động đậy." Lục ôm ch/ặt eo tôi, cúi nhìn, "Bây em đủ chưa?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Âm Thanh Ba Lan Năm Ấy

Chương 6
Ngày nhà họ Tô bị khám xét, cha tôi khoác lên người tôi bộ váy áo lộng lẫy, ném tôi trước mặt binh lính: 『Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của Tô gia.』 Mọi người đều nói cha là bề tôi trung thành. Khi gặp lại, cha đã trở thành Đại tướng Thần Vũ được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, sống trọn kiếp bên cạnh tân đế. Còn tôi, là kỹ nữ thân bại danh liệt nơi lầu xanh. Mẹ tôi vì muốn chuộc tôi, gượng gạo thân thể tàn tật đến cầu xin cha, nào ngờ bị người giữ cổng hai gậy đánh chết. Tôi cầu xin Tô Nguyệt Oanh chôn cất mẹ, không ngờ nàng nói: 『Lầu hoa đầy những kỹ nữ thanh bạch, nếu ngươi biết giữ mình, ta còn có thể giúp. Nhưng ngươi tự nguyện rũ bùn, ta sẽ không giúp kẻ như thế.』 Đêm đó, tôi bị chặt tứ chi, vứt xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày Tô gia bị khám xét. Lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình giữ gìn phẩm tiết nơi lầu xanh đi.
Cổ trang
Cung Đấu
Báo thù
0
Nhử Địch Chương 11