Tôi từ từ bước tới trước mặt họ.
Mỉm cười: "Sao tôi phải xin lỗi? Anh ta muốn cho người yêu cũ một mái ấm, anh ta muốn hủy hôn. Tôi thuận theo anh ta có gì sai?"
Bố tôi đứng dậy t/át tôi một cái: "Đồ vô dụng! Hắn mê muội, mày cũng mê muội theo sao? Sao không động n/ão nghĩ xem, nhà họ Cố làm sao cho một người phụ nữ đã ly hôn bước vào cửa?"
Mặt tôi nóng rát vì đ/au.
Ông tiếp tục: "Dù hắn có người phụ nữ khác thì sao? Trong giới này ai chẳng làm ngơ cho qua, miễn địa vị bà Cố của mày không bị đe dọa thì mày gi/ận dỗi cái gì?"
Tôi nhẹ nhàng xoa mặt, khẽ mím môi: "Hai vợ chồng ông bà có thể tự chơi riêng, nhưng xin lỗi, tôi không làm được."
Bố tôi tức gi/ận đến ng/ực phập phồng, liền chộp lấy chiếc cốc trên bàn ném về phía tôi: "Một đứa con hoang ch*t thì ch*t rồi, ba năm rồi, mày vẫn sống dở ch*t dở, định thủ tiết cả đời với nó à?"
"Thất Uyển Ninh, tao nói lần nữa, hôn sự này không thể hủy! Mày có ch*t cũng phải ch*t bên nhà họ Cố!"
08
Tôi không né kịp chiếc cốc, nó lướt qua mặt tôi, để lại một vết m/áu trên chân mày.
Chợt nhớ, tôi nhớ lại những ký ức xưa.
Sau khi Kỳ Dã rơi xuống vực trong cuộc đua đó, tôi bị trầm cảm nặng, tay đầy vết ✂️ cổ tay.
Khi người giúp việc phát hiện c/ứu tôi về, bố mẹ bảo tôi màu mè, một tiểu thư giàu có không biết hưởng phúc lại mắc bệ/nh này.
Họ không hiểu tôi, cũng không quan tâm, vì từ nhỏ họ đã có gia đình riêng ngoài kia.
Tôi không hiểu nổi, nếu không yêu nhau, sao họ lại sinh ra tôi.
Cho đến khi công ty gặp khủng hoảng, họ muốn tôi đến kết hôn với nhà họ Cố.
Tôi không muốn đi, họ ném ảnh Cố Hoài Cảnh vào người tôi, bảo đừng diễn nữa, thật sự không muốn sống thì ch*t đi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy tấm ảnh đó.
Một khoảnh khắc, tôi tưởng Kỳ Dã trở về.
Giống đến lạ thường.
Nhất là đôi mắt ấy.
Như kẻ sắp ch*t bám được cọng rơm c/ứu mạng.
Tôi đồng ý đi gặp mặt.
Thậm chí, vì họ nói nhà họ Cố không thích phụ nữ phô trương.
Tôi ngoan ngoãn nhuộm tóc thành màu đen.
Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, dù chỉ ngắm khuôn mặt này cũng đủ mãn nguyện.
Không ngờ, Cố Hoài Cảnh chủ động giữ lại liên lạc của tôi.
Anh ấy chủ động trước, thế là chúng tôi đến với nhau.
Về sau tôi mới biết, hóa ra anh ấy cũng coi tôi là người thay thế.
Chúng tôi chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Vì vậy, anh ấy bảo tôi để tóc dài, tôi để.
Anh ấy nói thích tôi mặc váy dài trắng, tôi mặc.
Anh ấy bảo không thích tôi hút th/uốc, tôi bỏ.
Thậm chí anh ấy bảo tôi đừng lái xe máy nữa, tôi cũng nghe lời.
Trong mắt người khác, tôi từng bất cần đã vì anh ấy trở nên ngoan ngoãn, yêu anh ấy đến ch*t đi sống lại.
Ngay cả Cố Hoài Cảnh cũng nghĩ vậy.
Biết làm sao được, không có khuôn mặt này, tôi không còn dũng khí để sống.
Vì thế, dù anh ấy liên tục thử thách giới hạn của tôi.
Tôi đều chấp nhận.
Bởi vì nhìn thấy anh ấy, tôi lại nhớ Kỳ Dã vẫn ở bên tôi, chưa từng rời xa.
Cho đến khi người trong mộng của anh ấy trở về.
Mắt anh ấy chỉ còn người khác.
Tôi mới tỉnh giấc khỏi giấc mơ này.
Dù giống đến mấy, Cố Hoài Cảnh cũng không phải là anh ấy.
09
Trước khi ngủ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ Cố Hoài Cảnh.
"Bố mẹ em vừa gọi điện cho bố mẹ anh..."
Tôi nhớ lúc chiều, tôi đăng bức ảnh xe máy đầu tiên sau ba năm lên trang cá nhân.
Một người bạn bình luận bên dưới: "Thật ngầu."
Một lúc sau, bên dưới bình luận đó, có phản hồi từ Cố Hoài Cảnh.
"Ai lại thích loại phụ nữ phô trương thế chứ, thật không hợp để kết hôn."
Vì vậy, tôi ngắt lời anh ấy: "Anh yên tâm, hôn sự này không phải chỉ mình anh không muốn kết hôn nữa."
Chỉ là trong lòng hơi tiếc nuối, tôi không còn được thấy đôi mắt đầy tình cảm khi anh ấy nhìn tôi nữa.
Cố Hoài Cảnh im lặng.
Một lúc sau lại cười, giọng điệu đ/ộc địa: "Thất Uyển Ninh, nếu em có thể chấp nhận Chân Chân, anh có thể miễn cưỡng kết hôn với em."
"Nhưng đừng mong anh yêu em, hiểu không?"
"Dù sao cũng chỉ để đối phó với gia đình, em yêu anh thế, nhà em lại trông cậy vào nhà anh, anh có thể giúp em toại nguyện."
Tôi sờ vào chuỗi chữ cái tiếng Anh trên tay, từ từ mỉm cười: "Cố Hoài Cảnh, nếu anh thật sự muốn kết hôn với em, Tô Chân Chân có biết không?"
Anh ấy không nói gì, chỉ còn tiếng thở gấp gáp.
"Cố Hoài Cảnh, em biết anh coi em là người thay thế cho Tô Chân Chân, thật trùng hợp, em cũng vậy."
"Anh biết lúc nào anh giống anh ấy nhất không?" Tôi nheo mắt cười, nghĩ về nụ cười phóng khoáng của Kỳ Dã, "Là khi không nói gì, chỉ nhìn em."
"Dù anh chỉ đang nhìn người khác qua em. Nhưng em không buồn chút nào."
Đối diện khuôn mặt này, tôi đã rất vui rồi.
Tôi nhẹ giọng hơn, nói khẽ: "Vì thế, dù anh bắt em làm nhiều điều không muốn, em cũng không gi/ận nổi anh. Nhưng như anh nói, em có bắt chước cũng không giống cô ấy, khuôn mặt các anh dù giống cũng không phải một người."
"Vậy nên, đã là người thay thế cho nhau, em không n/ợ anh cũng không yêu anh, hôn sự này, không..."
Chưa nghe tôi nói hết.
Cố Hoài Cảnh gấp gáp cúp máy.
10
Tôi uống hai viên Estazolam, chỉ trong giấc mơ tôi mới gặp được Kỳ Dã.
Trở về bốn năm chúng tôi yêu nhau nhất.
Sau kỳ thi đại học, dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè, chúng tôi chính thức đến với nhau.
Anh hiểu không?
Cầm tay người mình thích đi trên phố, uống trà sữa, xem một bộ phim.
Dù không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không khí cũng ngọt ngào.
Cuối cùng chúng tôi có thể cưỡi chiếc xe máy yêu thích, cùng phiêu du giữa đất trời.
A Côn nói: "Anh Dã và chị Ninh thật là cặp đôi đẹp nhất tôi từng thấy, đứng đó thôi đã là một bộ phim ngôn tình."
Tôi khen anh ta biết nói thì nói nhiều vào.
Kỳ Dã khoanh tay dựa vào xe máy, thảnh thơi nhìn tôi đùa giỡn cùng đám bạn của anh ấy.
Sau khi vào cùng một trường đại học, chúng tôi bắt đầu thành lập đội đua, cùng tham gia các cuộc thi.
Thành thật mà nói, vẻ ngoài anh ấy rất thu hút, ngày ngày bị đăng lên bảng tỏ tình, ra khỏi lớp là có cô gái đưa thư tình.