Sau khi no, chuẩn ngủ, chị khúc khích bên cạnh:
"Đan Hy, sao đen đùi to thế này, giống như con lợn rừng chị từng được vậy."
Lý Kiều hếch nhạo:
"To đùi thì ích gì? Làm bộ tịch, cuối cùng vác được gì về."
"Đàn việc sánh được ông, cố tỏ ra Phải tao thì đi cá, đi vớt châu bôi cho ông thèm giúp việc."
Chị gật lia lịa:
"Phải đấy Đan Hy, tìm lấy anh chồng đi. Kiều nói đúng, ông thì xong."
Tôi dừng bước:
"Không ông thì xong ư? cho đó điều hay sao?"
"Chị à, sống trên đời thể dựa chính Những kẻ đều đáng tin."
Lý Kiều phì tiếng:
"Khè! Em nói thế ông để dựa. Tao gh/ét nhất cái vẻ đây ngạo Chúng tao tìm ông tự tao. như tiền, như thể tao đang ở địa ngục. bộ ấy gh/ét!"
Tự ư?
Tự trả giá.
Muốn thì săn, tích trữ đủ thức ăn, muốn thì nghỉ - đó tự do. Giờ đây bụng meo, tay giơ cung, chân bước nổi, còn gọi tự sao?
Tôi thèm tranh cãi.
Chị trợn mắt:
"Em nói bậy gì thế? Ai đáng tin? Hải nói, anh ấy thì cả đời chị đói."
13
Nhắc Tháo, Tháo đến. Hải tay không, nhem nhuốc bùn đất, thân hình lấm lem.
Chị sà vào, ôm cánh tay Hải mách lẻo:
"Ư Đan b/ắt n/ạt em."
"Ngoan, gây chuyện với cô ta."
Ư Hải phịch xuống đất, thở hồng hộc, từ ra hai con khô bằng bàn tay chị gái:
"Làm sạch vảy với lên đi."
Chị nhăn ngoãn cầm d/ao đ/á xử lý cá. Bởi Kiều từng ngoài phải nghe lời ông, giữ thể diện cho họ. Khi phòng đóng cửa, muốn sai thế được.
"Bé công quá!"
Chị chín tái, con cho Hải. Nhưng cư/ớp con trên tay chị, đầy mồm nhai ngấu nghiến.
Chị tròn mắt:
"Ư anh hết rồi gì?"
Ư Hải bực dựa vách, lim dim mắt:
"Em gì đâu? Ăn no gì?"
"Em... cả rồi!"
Chị đỏ Hải mặc kệ, lật ngủ tiếp. tức đi tìm Kiều Nhưng Kiều đang bận, hôm Sơn tay không.
Lý Kiều mắt sắc, hiện vệt thịt còn dính trên Sơn. Cô hét ầm lên.
Cãi đến đỉnh điểm, Sơn t/át Kiều Cô ngã sóng soài, má sưng như lợn:
"Con Làm gì hư, còn đòi ăn? Đói thì tự đi đi!"
"Xem Đan kìa, cô to nhất đảo. được bản lĩnh không? Suốt sai bảo cái thá gì?"
Lý Kiều gi/ận run:
"Đan Hy? Cô được cá? Cô tay mà!"
Ư Sơn: no về. Ai như mày, đồ vô dụng suốt há mồm chực ăn!"
Lý Kiều tức cấu tay Sơn:
"Mày thua cả còn gi/ận lên tao!"
Hai vật nhau. Sơn khỏe hơn, Kiều đ/á/nh tơi tả. và phải can dừng tay.
"Dỗ ngọt câu tưởng hoàng à? Lần còn với tao thử xem!"
14
Cái t/át đến quá nhanh. x/ấu hổ gặp tôi, cả trong hang.
Mấy tụm năm tụm ba Họ sao mọi chuyện thay chóng ngày.
Cho đến khi Kiều quyết:
"Đàn ông như thế, chắc ngoài gái!"
Đàn ông gì lỗi? Vợ chồng lục đục, ắt tiểu tam bên ngoài.
Mọi vỡ lẽ. Hôm sau, họ lén theo chồng đi gian.
Theo liền, tốc độ đi tôi nhanh. Với thể lực hiện tại, chị đương lạc mất.
Chị chạp, ngược nghi ngờ tôi và Hải qu/an h/ệ mờ ám nên cố tình tránh mặt.
Hôm bờ biển đông người, tôi quay lên núi. Hải và Sơn lẽo đẽo theo sau.
Tôi chăm chú tìm ki/ếm con mồi, bước rãi. Hải lân la đến gần:
"Đan Hy, b/ắn nên hợp Em còn nhớ đây cặp đôi ý nhất. Em thính, mắt tinh, con mồi thoát khỏi em."
"Lúc khó khăn này, phải đoàn kết. Anh lấy chị em, như rể. Chúng nhà mà..."
Mặc Hải nói gì, tôi nhạt.
Buồn cười! Thức khan hiếm, no bụng còn chưa đủ, nói gì nhà. Tôi ưa trong mắt chị chuyện khác.
Ư Hải thân mật vòng tay qua vai tôi. đằng hét thất thanh, xông tới:
"Con dụ dỗ anh rể!"
Chị chưa kịp đ/á/nh, tay Hải nắm ch/ặt. Hắn gầm lên:
"Ai cho đến đây? Cút về!"
"Tôi đến thì để tự đúng không? tôi được đến?"
"Đồ vô lại! lừa tôi!"
Chị lóc thảm thân hình g/ầy guộc đung trong gió như sắp ngã.