Giang Thái Như bị đ/á/nh ngược, nín nhịn hồi lâu rồi thốt ra ba chữ: “Trà xanh đĩ!”
Ôi giời, được chứng nhận chính thức rồi.
Tôi vừa sợ vừa mừng.
08
Kiếp trước, vừa mới đến còn bỡ ngỡ, ngày nào cũng bị Giang Thái Như ngấm ngầm b/ắt n/ạt, kết quả thi tháng đầu của tôi thê thảm vô cùng.
Lần này tôi phải vùng lên mới được.
Bữa tối, bố hỏi: “Bố thấy Thái Vi ngày nào cũng học, Thái Như con không ôn tập sao?”
Tôi làm bộ ngưỡng m/ộ: “Thái Như có nền tảng tốt hơn em, không ôn cũng thi cao hơn em.”
Giang Thái Như tỏ ra ân cần: “Giáo dục ở quê chị có hạn, chị đừng ép bản thân quá.”
Tôi buồn bã cúi đầu.
Mẹ thấy tôi chẳng ra gì, gắp hết miếng thịt ngon nhất cho Giang Thái Như.
Ngày thi, Giang Thái Như lén lấy mất hộp bút của tôi.
Tôi đã đề phòng trước, chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ khác.
Nhưng cơ hội tỏ ra thảm hại thế này, sao tôi không lợi dụng được chứ?
Tôi băng qua mấy phòng học tìm Tần Ngộ, vẻ mặt bơ vơ đáng thương:
“Anh ơi, em chỉ quen anh, anh cho em mượn cây bút được không?”
“Đợi anh trong phòng thi.”
Còn 20 phút nữa thi, Tần Ngộ đùng đùng chạy ra cửa hàng tạp hóa ngoài trường.
Anh thở hổ/n h/ển: “Mấy đồ dùng anh cũng chỉ có một bộ, nên phải chạy đi m/ua cho em.”
Tôi xót xa lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh, cắn môi hỏi: “Anh ơi, sao anh tốt với em thế? Khiến em cứ gặp rắc rối là lại muốn tìm anh.”
Tôi khụt khịt, mắt đỏ hoe.
Tần Ngộ bẹo mũi tôi: “Đồ đáng thương.”
Hôm ấy, ảnh tôi thân mật với Tần Ngộ lan truyền khắp diễn đàn trường.
Trong ảnh, tóc Tần Ngộ lấm tấm mồ hôi, hơi cúi người, khóe môi cong lên, ngón trỏ phải nhẹ nhàng chạm vào sống mũi cao của tôi.
Tôi ngẩng khuôn mặt trắng mịn lên, gò má hồng hào, đôi mắt trong veo ngơ ngác, e lệ thẹn thùng.
【Trời ơi! Tình yêu thần tiên gì thế này?】
【Hai người này cưới nhau luôn đi! Tôi góp một bộ sách Ngũ Tam.】
【Tôi góp một xấp đề thi huy chương vàng, chúc hai người sớm sinh quý tử!】
Còn lần thi tháng này, tôi đỗ nhất toàn trường.
Một tiếng vang lừng.
Tần Ngộ cười bảo: “Tưởng đồ đồng nát, ai ngờ là vua. Tiểu Thái Vi, không ngờ em giỏi thế!”
“Cũng nhờ đồ dùng của anh, em mới như được thần giúp.”
Tần Ngộ bị tôi nịnh cười ha hả.
Còn Giang Thái Như đi ngang qua, ánh mắt ngập tràn gh/en tị.
Cũng phải thôi, vì từ vụ nhà ăn hôm trước, Tần Ngộ đã lạnh nhạt với cô ấy nhiều.
Lần thi này cô ấy chỉ đứng thứ hơn 200.
Vẻ đắc ý trước kia, giờ hóa thành trò cười.
Trong trường, danh xưng “nữ thần học giỏi” về tôi càng lúc càng vang dội.
Trên diễn đàn toàn truyền thuyết về tôi.
【Ai muốn xem góc nghiêng nữ thần giải đề? Nước suối tẩy trần, tự nhiên không điểm trang, chỉ có vậy. 50k một tấm.】
【Đã chuyển khoản.】
【Đã chuyển khoản.】
【Đã xem, chủ thớt xứng được thờ trong thái miếu.】
【Lần trước cùng phòng thi với nữ thần, được chiêm ngưỡng nhan sắc thần tiên, đủ an ủi ba đời. Mà này, đã chuyển khoản.】
【……】
【Nghe nói nữ thần đăng ký tiết mục lễ hội văn hóa tháng mười một, không biết sẽ biểu diễn gì.】
【Đã chuẩn bị sẵn ghế nhỏ.】
【Ngồi chờ đây.】
【Mắt lấp lánh sao.】
Ngôi trường quý tộc này, hàng năm tháng mười một đều có lễ hội văn hóa nghệ thuật lớn.
Kiếp trước, Giang Thái Như trên sân khấu dùng một khúc violin chinh phục lãnh đạo tham quan.
Giành được tấm vé quý giá để sau này bước vào làng giải trí.
Còn tôi bị cô ấy nh/ốt trong phòng tối, đến cơ hội biểu diễn cũng không có.
09
Ở quê tôi chẳng học nhạc cụ gì, chỉ có giọng hát hay.
Nên lễ hội đăng ký hát đơn.
Dạo này, ngày nào tôi cũng ở phòng tập hát đến tối mịt mới về.
Tối nọ, tôi ra khỏi phòng tập, đi ngang nhà vệ sinh, đột nhiên bị ai đó bịt miệng lôi vào.
Mấy cô gái ép tôi vào tường, Lý Thành Thành nhìn xuống kh/inh bỉ:
“Còn nữ thần học giỏi? Thanh cao như tuyết liên Thiên Sơn? Tôi kh/inh! Hôm nay tôi sẽ cho lũ đàn ông ng/u ngốc kia hết ảo tưởng!”
“Giang Thái Vi, muốn sống sót ra khỏi đây, ngoan ngoãn làm theo lời tôi.”
“Cô muốn làm gì?” Tôi hỏi r/un r/ẩy.
“Nào, châm th/uốc cho nữ thần.”
“Giang Thái Vi, lại đây hút.”
Tôi nghe lời kẹp điếu th/uốc giữa ngón tay, nhưng nở nụ cười kiều diễm: “Tôi đoán, cô sẽ đăng ảnh tôi hút th/uốc lên mạng, để học sinh ch/ửi tôi. Rồi gửi thầy cô, khiến tôi bị kỷ luật, đúng không?”
Bị tôi nói trúng, Lý Thành Thành cứng họng: “Đúng thì sao?”
“Trò trẻ con à? Chẳng đ/au chẳng ngứa, sao không làm to chuyện?”
Lý Thành Thành chưa kịp phản ứng, tôi đã dí mồi lửa đỏ rực lên mu bàn tay phải.
Đau thật!
Xèo xèo, cảm giác thịt chín bỏng rát.
Mấy cô gái nhìn nhau ngơ ngác, bị tôi làm cho choáng váng.
Tôi gào thảm thiết: “C/ứu với! Anh c/ứu em!”
Cánh cửa nhà vệ sinh khóa ch/ặt, bị ai đó đạp tung.
Tần Ngộ lao vào, đ/á mấy cô gái ngã lăn.
Tôi khóc như mưa, bị Tần Ngộ ôm ch/ặt vào lòng.
Lần đầu tiên mặt anh lộ vẻ dữ tợn, quát vào họ: “Tự gọi 110.”
Một cô gái sợ đến đái cả quần.
Lãnh đạo trường và chú cảnh sát nhanh chóng đến nơi.
Lời khai của Tần Ngộ cùng vết thương trên tay tôi, chứng minh rõ sự thật Lý Thành Thành và những người khác b/ắt n/ạt học đường.
Họ nói, vết thương trên tay tôi là tự tôi làm bỏng.
Chú cảnh sát quát: “Vô tri, thống nhất lời khai cũng không biết dùng n/ão.”
Chú cảnh sát nói tôi có thể kiện họ gây thương tích, hoặc chọn hòa giải.
Tôi bước đến trước Lý Thành Thành: “Nói ra kẻ chủ mưu, tôi không kiện cô, không thì chờ xem hồ sơ cô bị ghi án này! Cẩn thận bị bố cô đ/á/nh ch*t đấy!”
Lý Thành Thành sống với mẹ kế, vốn đã khó khăn, bị tôi dọa, nhanh chóng khai ra Giang Thái Như là chủ mưu.
Cuối cùng, Lý Thành Thành bị đuổi học, mấy cô gái tham gia bị ghi án kỷ luật nặng.
Giang Thái Như nhất quyết không nhận mình chủ mưu, khóc đỏ mắt: “Lý Thành Thành gh/en tị với chị, nhất định phải cho chị biết tay. Em có khuyên nhưng cô ấy mê muội, chẳng nghe em.”
Tần Ngộ vừa gi/ận vừa thất vọng: “Anh đã bảo em tránh xa mấy đứa con gái bất hảo kia rồi, mà em vẫn cố chấp.