Tính năm rồi.
Mười năm trước, chiếc dây này.
Tôi luôn nghĩ rằng dốc hết sức lực giúp tìm lại kỷ vật mẹ.
Bây hiện ra.
Thì ra——
Người luôn đứng sau tôi, chưa đổi.
Chỉ quá im lặng, im lặng như làn gió đêm hè, nhẹ nhàng lướt qua bên bạn, lại chịu mở lời.
Nghĩ đây, bật dậy, những lớn ngoài.
Giọng Lâm Thiền vẫn trong thoại:
“Này cậu nộp đơn đang ở Singapore sao? Cùng chỗ chính ở nước họ Bùi.”
“Hay nhất định ly hôn?”
“Nguyên Nguyên, thể thử mà.”
Tôi tắt thoại:
“Tôi tìm thấy ấy.”
“Tìm thấy Khiêm, rõ ấy.”
Nếu mở lời.
Thì sẽ phía ấy.
17
Thời gian hầu như biệt buổi trưa.
Không hiểu sao, lại ấy.
Đợi cửa, ôm cái dữ dội.
Nhưng lần khi đẩy cửa vào.
đã đứng ở hành lang.
Áo sơ xanh đậm, lại tôi, rằng.
Tôi tưởng sớm.
Thế dậm chân, đẩy vai đó cái:
“Này.”
“Hôm sớm thế?”
“Chẳng lẽ rồi?”
Thực chưa bao đùa như thế Khiêm.
Chỉ bất nảy ý nghĩ.
Lát sau, mặt lại.
Bùi mặt tái nhợt, gượng nụ đẹp lắm:
“Ừ.”
“Anh em.”
“Chúc Nguyên.”
Bùi lâu biệt này.
Thời gian thậm tin ta ít nghe thấy.
Lần gặp mặt dự kiến, sững sờ lúc, đầu đi sang bên.
Bỗng bị nắm cổ tay, chiếc hộp bọc nhung thẳng tay.
Giọng r/ẩy:
“Nguyên Nguyên, tìm thấy rồi.”
Là chiếc nhẫn vứt trên tầng nhất tòa nhà chính.
Lúc qua bao vòng xoay, lại xuất hiện mắt.
Cổ họng nghẹn lại, hàng rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt, giọng nghẹn ngào:
“Bây biết.”
“Hôm đó em ở đó.”
“Thì em nhìn thấy hết.”
Tôi nhìn đột nhiên thấy cười.
Là như sao.
Hình như ta đột nhiên hiện.
Một cưới, thực đứng ở cửa đó mét.
Nhìn ta b/ắn pháo hoa khắp thành phố tình nhân, đeo nhẫn cô gái khác, những lời thương chưa tôi.
Có lẽ hiểu ra.
Thực ra, hề vô cớ làm phiền——
Những đ/au thất vọng tột trải qua.
Tôi đặt chiếc nhẫn lên cười.
Ký ức đ/au phẫn h/ận xưa, lại, hóa chỉ nhẹ tựa bay.
“Tất cả qua rồi, gì cả.”
Vừa dứt lời——
Bùi phắt đầu, lên phía trước, nhìn thẳng tôi:
“Chúc Nguyên…… năm năm, sự sao?”
“Nhưng thời hạn nhân em chú, chỉ ba tháng thôi mà.”
“Hôm cuối đúng không?”
“Anh ký ly trong hợp đồng rồi.”
Bước chân đang đi dừng lại, đầu nghiêng.
Ồ.
Bùi tên lại nhảm gì thế?
Nhưng rất nhanh, tỉnh táo lại.
Quay lại, lùng:
“Đừng nhắc tên mặt tôi.”
“Và nữa, năm năm anh, chỉ dạy điều.”
“Đó là…… đừng bao chờ đợi lăng nhăng đầu.”
18
Tôi hơi sâu.
Một đi lên tầng hai.
Mọi dường như vẫn như thường lệ.
Cho khi thấy phòng khóa.
Tôi nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa cót két, mở trong.
Đồ đạc trong phòng vẫn rất ít, giống như đầu.
Trên bàn đặt tờ giấy.
Trên ly hôn.
Bùi ký tên rồi.
Chỉ chỗ vẫn trống.
Còn tờ phía sau——
Là bức thư, nhận tôi.
【Chúc Nguyên.】
Tôi ngồi trên ghế, mở thư ra, từ từ đọc.
Phong viết thư dường như giống bản thân ấy, nghĩ đâu viết đó.
【Nguyên Nguyên, em hỏi tại lại vàng hoàn thành dự án hợp tác như vậy.】
【Không chỉ tiền, nghĩ……】
【Nếu thể ở em thêm nữa, thì tốt biết mấy.】
Viết viết, như lại lần đầu gặp tôi.
【Lúc đó mẹ em mất, em ngồi trong biệt trống trải.】
【Anh an ủi em, lại dám.】
【Anh nghĩ, nào để em vui lên không?】
Nước mắt dường như xuống.
Tôi chút chút đọc những câu đó.
Cho đến, đến.
Cuối nói:
【Anh em.
【Từ rất sớm rất sớm đầu.】
【Nhưng Nguyên, biết em đi châu Âu Em ước mơ rực rỡ như thế, biết trói em không.】
【Vì trao quyền lựa em——】
【Em xem, dù cuối vẫn rất nhát gan.】
【Anh sợ nghe thấy em từ chối trực tiếp.】
Phía sau thư đính kèm bản chuyển nhượng cổ phần.
Trên đó như phần lớn cổ phần và sản công ty dưới tên Khiêm.
Anh thậm mẩu giấy đầy sắc:
【Đây tiền trợ Nguyên m/ua đồ trang sức, hy vọng Nguyên trở thành rất giỏi.】
Tôi cắn vàng lau mắt.
Bùi đồ ngốc này.
Châu Âu viện giảng dạy.
Bây bà thành lập viện nghiên c/ứu mới, ở Singapore.
Vừa hay chỗ tên ngốc đó.
Sao cứng đầu thế, lại nghĩ chạy đi xa như vậy?
Hơn nữa thoại được.
Tôi nhắn tin trợ lý Khiêm.
Bên kia lời rất nhanh:
【Có cô Chúc không? Ông sáng đi Singapore dự hội nghị.】
Tôi gi/ận ngược vã túm ba lô đi ngoài, lại vấp ở ngoài.