Nhưng giờ đây, mẹ khóc rất thảm thiết, nước mắt nhiều hơn cả mực tôi từng dùng.
Mười tám tuổi, tôi chợt thấu hiểu vài điều.
Vì sao những người mẹ khác dễ dàng khóc vì con gái đến thế?
Bởi họ không khổ cực. Người không khổ cực luôn được bao bọc bởi tình yêu, và cũng dễ dàng biểu lộ yêu thương.
Vì sao mẹ tôi không khóc vì tôi?
Bởi mẹ quá khốn khổ. Trên khuôn mặt mẹ đầy gió sương, đôi tay chi chít s/ẹo, lưng gánh ngàn cân.
Mẹ chưa từng được yêu thương, nên cũng không biết cách trao đi yêu thương. Mẹ chỉ mong con gái sau này có được tình yêu.
"Mẹ ơi, đừng khóc nữa, con không muốn thấy mẹ khóc." Tôi ôm ch/ặt mẹ, nhưng chỉ là h/ồn m/a vô hình, chẳng thể nào siết ch/ặt.
Cậu Cả vẫn gây rối, đẩy bác sĩ, ch/ửi bới lảm nhảm.
Mẹ lần cuối vuốt mặt tôi, hướng mắt về phía cửa sổ.
Bà ngoại gào lên: "Nhảy xuống đi! Tao không cần đứa con gái vô dụng như mày nữa! Đồ s/úc si/nh! Ch*t đi!"
Mẹ đứng dậy bước về phía cửa sổ.
Bà ngoại ngừng quát, lạnh lùng nhìn theo.
Ông ngoại, Cậu Cả, Cậu Ba đều im bặt, ánh mắt dữ tợn dõi theo từng bước chân mẹ.
Như đang chứng kiến cảnh mẹ lao xuống tòa nhà.
Tôi hoảng hốt, lơ lửng sau lưng mẹ cố kéo bà lại.
Vô ích. Chẳng nắm được gì.
Mẹ tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài.
Các bác sĩ ngơ ngác tiến lên khuyên nhủ: "Bà Trương, bà sao thế?"
"Không sao, hóng chút gió." Mẹ mỉm cười ra hiệu yên tâm.
"Bả định nhảy lầu đấy! Hừ, trò cũ rích! Tao cá bả không dám đâu!" Bà ngoại chế nhạo.
Mẹ phớt lờ, lại lấy điện thoại ra.
Tôi thấy mẹ nhắn tin cho bố:
[Anh ơi em sai rồi, tất cả tại em, tội của em là không sinh được con trai, kiếp sau em nhất định sẽ sinh cho anh quý tử. Kiếp này mong anh đối xử tốt với Tư Tư, nó khổ lắm rồi, cảm ơn anh.]
Đoạn tin này mẹ sửa đi sửa lại nhiều lần, ngón tay run lẩy bẩy.
Những lời này mẹ chẳng bao giờ nói ra được, nhưng vẫn cố gắng đ/á/nh máy.
Tôi biết mẹ đang hạ mình với bố. Chỉ cần mẹ chịu nhún nhường, lòng bố sẽ dịu lại, đối xử tử tế với tôi hơn.
Khi tin nhắn được gửi đi, dường như linh h/ồn mẹ cũng theo đó mà bay mất. Những lời lẽ ấy đã ngh/iền n/át niềm kiêu hãnh mẹ giữ gìn cả đời.
Toàn thân mẹ rũ rượi, hai tay bám vào thành cửa sổ thở hổ/n h/ển, như sắp đổ gục.
Thể x/á/c và tinh thần mẹ đều đã tới giới hạn.
"MẸ!" Tôi hét lên.
Bà ngoại nhạo báng: "Mềm chân rồi à? Không nhảy nữa à? Nhảy đi chứ!"
Mẹ không đáp, dựa vào thành cửa nghỉ ngơi, tích cóp chút sức lực cuối cùng.
Trong mắt người ngoài, mẹ như ngọn đèn dầu cạn kiệt, yếu ớt lay lắt.
Nhưng tôi biết, chỉ cần tích đủ sức, mẹ sẽ không do dự lao xuống.
Như tôi đã từng.
Nỗi kh/iếp s/ợ khổng lồ ập tới, linh h/ồn tôi r/un r/ẩy, nhận ra mình sắp mất đi người thân duy nhất.
Nỗi k/inh h/oàng này, mẹ đã từng nếm trải một lần.
Khi mẹ lỡ tay đẩy tôi ngã lầu, chắc hẳn linh h/ồn mẹ cũng run lên như thế.
MẸ ƠI ĐỪNG!
20
Tôi gào thét, dùng hai tay kéo mẹ.
Vô dụng.
Hơi thở mẹ dần đều trở lại. Bà lại có thêm chút sức lực.
Tôi thấy mẹ đứng vững, hai tay nắm ch/ặt thành cửa sổ.
"MẸ!" Tôi hét lớn, h/ồn m/a như con th/iêu thân m/ù quá/ng.
Chợt nhìn thấy chính mình trên giường bệ/nh, tôi lóe lên ý nghĩ, lao vút tới.
Như cục bông lao vào nước, tôi hòa nhập vào thứ gì đó, rồi mở mắt trong tích tắc. Thiết bị điện tử trong phòng bệ/nh đồng loạt kêu lên.
Đúng lúc mẹ trèo lên cửa sổ, gi/ật mình ngoái lại.
Các bác sĩ hoảng hốt nhìn tôi, kinh ngạc phát hiện tôi đã mở mắt.
"Trời ơi, cô ấy tỉnh rồi!"
Trong tiếng hét kinh ngạc, mẹ quay người lao về phía tôi.
Tôi gắng gượng nhấp nháy mí mắt, toàn thân tê cứng, cổ họng khô khốc.
Muốn nói mà không cử động được môi.
Chỉ có thể chớp mắt thật chậm.
"Tư Tư! Tư Tư con của mẹ!" Mẹ nức nở, nước mắt như mưa rơi lên mặt tôi.
Tôi lại chớp mắt, nước mắt tuôn trào.
Mẹ ơi, mẹ lại khóc rồi.
Nhưng con không muốn thấy mẹ khóc nữa.
Mẹ ơi, đừng khóc nữa.
21
Tôi tạo nên kỳ tích y học: Tỉnh lại sau khi ch*t n/ão.
Nhưng tôi nghi ngờ bệ/nh viện chẩn đoán nhầm, n/ão tôi chưa từng ch*t.
Tôi sống lại rồi.
Dĩ nhiên, đôi chân gần như hoại tử, đã bị c/ắt bỏ, sau này phải lắp chân giả.
Ông ngoại và mọi người khi ấy rất kinh ngạc, hằm hằm bỏ đi.
Đêm tôi tỉnh lại, mẹ không chịu ngủ. Bà ngồi bên giường, nói với tôi rất nhiều.
"Tư Tư, mẹ yêu con! Mẹ yêu con nhiều lắm!"
"Tư Tư là niềm tự hào của mẹ, nhìn thấy con là mẹ vui rồi!"
"Ôi lại khóc, nước mắt mẹ cạn vì con hết rồi."
Nghe mẹ nói, tôi cũng thường xuyên rơi lệ.
Lại muốn ôm mẹ.
Ba ngày sau, tôi có thể nói được.
Lúc đó mẹ vừa m/ua cơm về, đang trộn cơm cho tôi.
Tôi mở miệng, dùng cổ họng khô khặc phát ra âm thanh: "Mẹ... Con yêu mẹ..."
Mẹ run lên, quay sang nhìn tôi, bụm miệng khóc nức nở.
Thấy chưa, mẹ tôi giờ cũng dễ khóc lắm rồi.
Một tuần sau tôi ngồi dậy được, có thể dựa vào tường.
Phần dưới cơ thể trống không, mất cả hai chân từ đầu gối trở xuống.
Mẹ lại khóc, quay mặt đi lau nước mắt.
Tôi nắm tay mẹ, đòi bà ôm.
Hai mẹ con ôm nhau, vừa khóc vừa cười.
Khi buông nhau ra, chúng tôi mới phát hiện bố đã đứng ở cửa từ lúc nào, không biết đã quan sát bao lâu, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Mẹ cúi đầu lau nước mắt, sắc mặt trở nên kiên nghị.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy bố.
Ông ta im lặng đứng hồi lâu, gượng cười: "Tỉnh lại là tốt rồi... À mà nhà của Lệ Lệ anh đã giúp đòi lại rồi. Còn 1,7 triệu, họ hàng nhà em trả dần, không trả sẽ thi hành án."
"Cảm ơn." Mẹ vẫn cúi đầu.
Bố lại đứng im, muốn đi mà không nỡ.
Cuối cùng ông trầm ngâm: "Tin nhắn của em anh đã nhận... Mấy năm nay anh ki/ếm được ít, sẽ chu cấp một lúc 2 triệu cho Tư Tư, chiều nay chuyển vào thẻ em."