Tôi tưởng mình nghe ngẩn nhìn anh.
Khóe miệng khẽ cong lên: "Đã lâu lắm rồi, từ cả đó.
"Nên khi thấy cô bước phòng, rất hoảng. thậm chí dám nhìn cô thêm nào Việc trốn phòng tắm ch/ặt cửa phải vì kiểm mà cô thấy đường đột.
"Dù vẫn cô khó Nhưng ngờ cô thích.
"Cô chỉ muốn bên ta." Anh nói.
Tôi cắn môi, phải phản ứng nào.
Hóa ra ấy đòi chịu trách nhiệm vì tôi?
"Tôi thương Thư phải vì nó tôi, mà vì nó cô." Anh mỉm "Nghe vẻ khác nhưng thật vì cô nên mới nó."
Anh "Bởi cô."
Tôi đứng ch*t trân.
Đây phải tỏ tình, nhưng xử nào sau thổ lộ.
Nên đồng ý hay từ chối?
Đầu óc trống rỗng, gì.
Trong hoảng lo/ạn, buột miệng: "Anh đột ngột tỏ rối..."
"Không muốn cô rối."
Trần chỉ muốn cô rằng cô."
"Dù vẫn thích, dù vẫn nói, vì cô, nên mới thích."
10
Trần vẫn phòng khách, trọc suốt phòng chính.
Ký ức ùa về thác đổ.
Sau đó, chúng chẳng liên lạc nữa.
Lúc phát mang th/ai, đang đỉnh cao nghiệp. muốn phiền anh.
Tôi tập trung nở.
Một năm mang th/ai vị trí vốn mờ nhạt làng giải trí càng thêm chông chênh.
Khi trở đi khắp nơi xin vai diễn nhưng toàn dội chỏng gọng.
Kịch bản "Phế Phi" cành ô liu c/ứu rỗi vươn tới.
Vai nữ phụ 3 chúa quyết đoán. thành vị lòng khán giả, cuối cùng cơm manh áo.
Lúc ấy tưởng thương, giờ hóa ra đều nguyên do.
Tôi gọi quản lý: "Vai diễn Phế Phi ngày trước, phải diễn Từ Chi giới thiệu không?"
"Đúng rồi," quản ngơ ngác, "Sao đột nhiên hỏi thế?"
"Chị hỏi giúp em do không?"
"Đêm hôm khuya khoắt cô đòi tra khảo thế."
Dù vậy, quản vẫn giúp hỏi. Câu trả ngoài dự đoán diễn Từ Chi do tiến cử.
Tôi những ng/uồn lực vô đây, lượt x/á/c minh thì đều do âm trợ giúp.
Quản khuấy tỉnh giấc, bực bội nhấn mạnh: cô mà!"
"Giờ thì rồi."
"Cô tính toán gì thế?" Quản khó hiểu, thì thẳng đuổi theo, cớ gì phải lặng lẽ giúp đỡ để tên?"
Có lẽ do.
Bởi vẫn tưởng thích, muốn chuyện này.
Đang h/ồn vực anh, quản trêu tôi: "Thực ra cô phải không? Không thì năm chọn ta, đặt tên Thư Ngôn?"
Tôi cắn môi, giải sao.
Lý do rất đơn giản.
Bố sớm, cô đ/ộc giữa đời quá lâu. Khi linh bé nhỏ bụng, suy giữ lại.
Tôi muốn gia đình.
Quyết đúng đắn vô cùng.
Thư thông minh, nhiều về, nhưng gọi mẹ, dành đ/ộc nhất vô nhị. luôn cảm nhận hơi ấm gia đình.
Nhưng vì đặt tên Thư Ngôn... giải được.
Ngay cả bản thân quên do năm xưa nhất quyết chọn chữ "Ngôn".
Suy miên man khuya.
Khi tỉnh dậy, đi rồi.
Phòng ngăn nắp, khí bữa sáng trai áo quần chỉnh tề.
Nhưng đi.
Tôi muốn cuộc coi mình gì?
Nàng Ốc Xà c/ứu giúp ư?
11
Lần gặp năm ngày sau.
Buổi phỏng vấn trực tiếp sẵn ngày phát tập cuối "Xuân Phong".
Chúng phải xem phim trực tiếp, tác với khán và trả phỏng vấn.
Nội dung chẳng gì hấp dẫn.
Nhưng do chúng vừa bố bí xuất vợ lượng xem đạt kỷ từ nay.
Xung ồn ào lo/ạn.
Tôi khẽ áp sát đang chăm chú xem kịch bản: "Lâu rồi gặp."
Anh gập tờ giấy "Cũng lâu lắm."
Anh liếc đồng hồ: 117 tiếng 46 phút 5 giây thôi."
"..."
Tôi bật "Nhớ nhiều liên lạc?"
"Tôi nhận từ chối." Anh nói, "Sợ cô 'xin vẫn ta'."
"..."
Thấy buổi phát sắp bắt đầu, quyết vọng.
Tôi thì thầm: "Không nào hết, dối đấy."
Trong ánh mắt kinh ngạc Triệt, buổi chính thức bắt đầu.
Vô luận tràn ngập màn hình.
[Trời ơi! Cuối cùng ngày này!]
[Đôi đẹp đôi quá!]
[Nghĩ việc hai kết năm nhịn cười.]
[Ai xem Xuân sau khai danh!]
[111111.]
MC tươi cười hỏi: "Xuân phát lắm nhỉ, hai diễn viên sao?"
Trần Triệt: "Rất vui."
Tôi phụ họa: "Cảm ơn mọi mến."
"Đây tác hai phải ạ?"
"..." ngượng ngùng.
Đây câu kịch bản.
Nhưng khán vô cùng phấn khích.
[Thích nghe đề lắm! Cứ tiếp đi!]
[MC giỏi lắm!]
[Cứ chuyện họ ra tôi!]