Thời niên thiếu, để bảo vệ thành què.
Nhưng rất tôi.
Hắn quà sinh nhật bị kỹ lưỡng, cau nói:
"Đồ quặt bẩn."
Tôi khóc lóc, chỉ lặng lẽ rời khỏi cuộc sống hắn.
Về sau, tức và đội trưởng bóng rổ đến nhau lan khắp trường.
Giang vốn lạnh bỗng đỏ mắt.
Hắn khẩn khoản nỉ:
"Tiểu Sơ, chúng thể xưa không..."
"Gọi tiếng được không?"
1
Tan học, thường lệ đến lớp đợi hắn.
Giang đang dọn đồ đạc.
Hắn lấy từ ra hộp quà bọc dây ruy băng xanh, ném thẳng rác.
Cánh tay định đơ cứng.
Giấy gói quà in hình - đúng quà vừa tặng sáng nay.
Bạn cùng lớp chỉ rác tò mò:
"Giang ca, mở sao vứt?"
"Xem kỹ thế này, chắc tặng dành nhiều tâm huyết lắm."
Giang kh/inh khỉnh cười:
"Đừng nôn nữa."
"Của Nguyễn Sơ đấy."
"Đồ quặt bẩn."
Người hỏi dò:
"Giang ca phải ngày nào đi chung cô sao?"
"Lúc mới quen, cứ yêu."
Giang nhíu mày đ/á ghế:
"Điên à?"
"Ai yêu què?"
"Không phải mẹ dặn, đi chung nó."
"Bước thấp bước cao vịt trời, cạnh chỉ tổ x/ấu hổ."
Tiếng cười vang lên khắp phòng.
Có ngập ngừng:
"Nhưng cô đối rất tốt mà."
"Mỗi lần đ/á bóng đều mang nước tới."
"Lần trước chỉ xây chút ít, cô cuống cuồ/ng chạy đi tìm y tế."
Giang lạnh phủ nhận:
"Đây chính điểm nhất."
"Cứ c/ứu hồi nhỏ đại ân nhân."
"Tự cho quyền bạn tao."
"Sao soi gương không?"
Tôi sững sờ.
Lau khóe mắt mới biết khóc.
Thì ra trong lòng hắn, kẻ vậy.
Năm tuổi, đẩy tránh để rồi thành tật chân trái.
Tôi cái dáng đi khập khiễng của mình.
Nhưng từng hối h/ận.
Mắt sinh mệnh mà c/ứu, được.
Mà kỳ lạ.
Hắn muốn yêu hắn.
Trong khi từng thích hắn.
Giang dậy định ra về.
Tránh hắn, vội quay cầu thang.
Chẳng đụng phải nước, tiếng động.
Bạn kêu lên:
"Giang ca, hình Nguyễn Sơ ở ngoài kia?"
"Lỡ cô nghe được hết rồi thì sao..."
Tôi quay sang, ánh mắt chạm hắn.
Giang cười nhạt phấn sổ.
Viên phấn trúng ngay trán tôi.
Hắn mỉa mai:
"Nghe được thì càng tốt."
"Hy vọng vô liêm sỉ nữa."
"Nhìn nôn."
2
Tối hôm ăn sinh nhật bạn tới khuya.
Mâm cơm hâm đi hâm lại.
Hoa kem trên bánh chảy nhòe.
Hình chú xinh xắn giờ nhăn nhó.
Dì thở dài náy:
"Tiểu Sơ, quá, để cháu đợi thế..."
Tôi bút an ủi:
"Dì tâm."
Thực ra hiểu vì sao muốn về.
Hắn nhìn tôi.
Năm lớp 10, bố mẹ đi xa.
Dì sợ ở hiểm, nghĩ ơn đón về ở cùng.
Biết bao lần m/ắng sinh trùng đáng gh/ét.
Dù ở thoát được tôi.
Kim đồng hồ 12 giờ.
Cửa mở.
Giang túi quát:
"Mẹ, cho xin nước."
Tôi đưa chai nước khoáng.
Hắn lẩm bẩm:
"Lại mày."
Tôi nhìn thẳng:
"Dù giờ nhưng vẫn chúc sinh nhật vẻ."
"Từ nay sẽ tránh xa anh."
Giang ném chai nước rác:
"Biết điều đấy."
"Đồ quặt bẩn."
3
Về mới mở điện thoại.
Nhận nhắn từ bạn chơi game:
[Chơi game không?]
Tôi gõ:
[Xin lỗi, hôm nay tin.]
Đối phương hồi đáp ngay:
[Không sao, chuyện nhỏ thôi mà.]
[Hôm nay... em à?]
Tôi bất ngờ.
Chúng quen nhau tính gần đây" trong game.
Hợp tác ăn ý, dần thiết.
Anh kiên nhẫn và biết lắng nghe.
Tôi kể chuyện hôm nay.