Tạ cười vẫy tay nhường chỗ ngồi:
"Bạn Nguyễn, ngồi đây đi."
11
Xe buýt dần đông người.
Nhưng bên cạnh tôi.
Cậu cao lớn, sát bên tạo khoảng gian riêng.
Khoảng cách mức có thể ngửi mùi chanh nhẹ người cậu.
Tạ đầu lật giở tài liệu trên tay với vẻ bực bội.
Liếc nhìn, phát hiện là thi với chữ đỏ "Trượt" ở góc phải.
Suốt quãng đường, thuyết phục bản thân.
Khi trạm, khẽ kéo tay áo Dương.
Cậu chớp hỏi:
"Sao thế?"
Tôi hít dũng cảm:
"Từ bạn bạn bóng rổ nhé?"
Thấy im lặng, vội bổ sung:
"Tôi học khá ổn, thi cử điểm cao."
"Nếu bạn quặc thì cứ chối..."
Tạ áp chai nước lạnh má tôi.
Tôi mới mình đã đỏ mặt lúc nào.
Cậu nghiêm túc nhìn thẳng tôi:
"Tớ mà, luôn nhất trường."
"Không quặc chút nào, học trò là vinh hạnh tớ."
"Từ nay phiền cô giáo Nguyễn Nguyễn kèm nhiều nhé."
Tôi ấp úng:
"Cậu... gọi là gì cơ?"
Tai cũng ửng hồng:
"Cô giáo Nguyễn Nguyễn đó."
"Tên mềm mại đáng yêu như chính con người vậy."
Đầu óc trống rỗng.
Tạ khen đáng yêu...
12
Tan ở trực nhật.
Một vị khách mời đã tới.
Giang tay quần, nhếch cằm:
"Nguyễn Sơ, đừng vặt nữa."
"Tối nay về chung với chuyện ban ngày bỏ qua cho."
"Tôi sữa thích rồi."
"Rốt cuộc cậu..."
Tạ bê thùng bước ngắt lời:
"Anh bạn tin ơi, anh chiếm chỗ quá rồi."
"Xin nhường đường chút nào."
Giang trợn lại.
Tạ đặt thùng cạnh bàn cười tươi:
"Cô giáo Nguyễn Nguyễn, g/ầy quá, phải ăn nhiều vào."
Thùng món thích giờ.
Tạ nhiên cầm lấy khăn bảng tay tôi:
"Để lo."
Cậu với tay dễ dàng tới đầu bảng nơi tới được.
Giang im, lửa ngùn ngụt mắt.
Hít sâu, hắn trầm giọng:
"Nguyễn Sơ, chọn hắn hay sữa tôi?"
Tôi nhìn chai sữa đang bị hắn bóp ch/ặt:
"Giang Từ, đây là nho mà thích, phải tôi."
"Quen thế, dị ứng nho sao?"
"Xin đừng ảo tưởng nữa."
Giang đờ đẫn:
"Xin lỗi... Tiểu Sơ..."
Tôi buồn cười.
M/ua nhầm sữa thì xin lỗi.
Nhưng lần hắn chế nhạo là con đáng gh/ét trước mặt mọi người.
Sao hối lỗi?
13
Tạ bóng rổ rất tận tâm.
Nhờ động viên, đối mặt với cảm bấy lâu.
Tôi quyết định đền đáp xứng đáng.
Tôi soạn riêng cuốn sổ dày đặc thức yếu cậu.
Mỗi ngày sau giờ đều giảng bài ở phòng trống.
Tạ học hành chăm chỉ, sai đâu nghiền ngẫm tới nơi.
Chuông tan trường lên.
Tôi thu xếp đạc tới phòng học.
Tiếng gõ sổ lên.
Ngẩng lên, tươi cười thi toán:
"Nguyễn Nguyễn, lần này được 120 điểm!"
"So với trượt hồi trước, tiến bộ lắm nhỉ?"
"Nhờ kèm đó."
"Hôm nay nghỉ buổi đi ăn mừng nhé?"
Không lúc nào...
Cậu đã đổi "cô giáo Nguyễn Nguyễn" "Nguyễn Nguyễn".
Mỗi lần nghe thế, tim rung động khẽ.
Tôi mỉm cười:
"Cậu tiến bộ thật!"
"Đi thôi!"
Tạ nhiên với tay qua sổ xách giúp sách.
Gió hè nhẹ.
Bước bên cậu, chanh bay khiến lòng xao xuyến.
Gương mặt trẻ dưới vàng rực rỡ.
Chợt mong mùa hạ này kéo mãi.
14
Chúng tới trung thương mại đó.
Định đi thẳng tới nhà hàng, nhưng bị thu bởi biển cáo váy hè phối tua trắng.
Tạ xuất:
"Cửa đối diện muốn thử không?"
"Tớ cũng chiếc váy này với cậu."
Tôi gi/ật mình, hướng về vết s/ẹo trên chân trái.
Từ sau chấn thương, chưa váy.
Nhưng nhìn ánh ấm áp khẽ gật đầu.
15
Bước khỏi phòng thử đồ, tim đ/ập thình thịch.
Chiếc váy vừa vặn.
Nhưng vết s/ẹo trên bắp chân lộ rõ.
Tôi níu vạt váy hỏi:
"Cậu thấy... ổn chứ?"
"Vết s/ẹo này trông có x/ấu lắm không..."