Trên đường về nhận điện thoại vợ.
Cô nói đã cơm xong đợi tôi.
Cúp máy, toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi tiếng trước, đã bóp cổ cô ch*t.
1
Tôi cửa nhà thận trọng.
Thấy cô như tượng bên ăn, bày biện mâm cơm.
Trên món thịt kho tàu nhất.
Màu thịt đỏ au tương khuôn mặt vô quắp cô.
Chiếc váy trắng tinh cùng khăn đỏ thẫm quấn cổ
khiến cảnh tượng trở nên dịu rợn người.
"Rửa đi em, anh rau xong được."
Cô lẩm bẩm, tạp dề rồi quay bếp.
Sao cô còn sống?
Rõ ràng đã siết ch/ặt cổ cô.
Đã kiểm tra hơi thở, nhịp tim ngừng đ/ập.
Đã ch/ôn x/á/c cô dưới đất.
Sao chuyện có thể ra?
Tôi chạy nhà tắm, dội lên mặt.
Nhìn gương tự vấn, lắc đầu không hiểu nổi.
Phải vừa gặp á/c mộng?
Không thể nào.
Kế hoạch ấp ủ quá lâu rồi.
Cảm giác da thịt cô trong còn nguyên.
Khuôn mặt dạng vì ngạt in hằn trước mắt.
Tôi bóp mạnh má đ/au điếng.
Không thể mơ được.
Vậy cô đó, sống nhăn.
Đầu như n/ổ tung.
Hay... cô m/a?
2
Dù m/a, chẳng hiện về để cơm?
"Anh xong chưa?"
Giọng cô vang lên. cầm d/ao trái cây đen cô cửa nhà tắm.
Gương mặt đờ đẫn, khăn đỏ càng thêm rùng rợn.
Sao ở nhà cô đeo khăn che cổ?
Tôi bước ra xem.
Cô vụt xoay né tránh, lưỡi d/ao ch/ém xém ng/ực tôi.
"Ra cơm đi."
Tôi theo cô toàn món khoái khẩu.
Nhưng nay, chẳng buồn đụng đũa.
Cô lại lành, nhai ngấu nghiến từng miếng thịt đẫm mỡ.
M/áu me nhuốm môi.
"Anh lấy nước."
Tôi dậy, ra lưng cô.
Nắm ch/ặt khăn lụa, mạnh một cái.
Vết bầm quanh cổ lộ ra -
Dấu vết để lại khi siết cổ cô tiếng trước.
3
Bị khăn, cô mất đà ngã vật xuống sàn.
Tôi chẳng quan tâm cô hay m/a nữa.
Đè lên trái bóp cổ, phải lấy con d/ao trên bàn.
Hai nắm ch/ặt chuôi d/ao, phóng mạnh xuống ng/ực cô.
Cô giật vài rồi bất động.
M/áu đỏ tươi từ ng/ực tuôn ra, lan thành vũng trên nền gạch.
Tôi cúi sát mặt cô.
Không hơi thở. Đồng tử giãn to.
Hít mạnh ngửi thấy mùi m/áu tanh.
Cô ch*t thật rồi.
Thở phào, nhét x/á/c cô vali lôi xuống gara.
Lần sẽ phi tang ở vách đ/á ngoài biển.
Xe lao về phía đông thành phố, ở vực.
Tôi đẩy vali xuống biển.
Chuông điện thoại vang lên.
Tề Lâm.
Bạn cô ấy.
Người tình tôi.
"Xong chưa?"
"Yên vali sóng trắng.
Mười năm nhân, cùng đã tự do.
4
Giờ có thể mình thật sự.
Trong đám cưới Phương Thiên Vân, gặp Tề bạn cô ấy.
Năm sáu chung sống, Tề nên duyên.
Nàng phụ nữ hoàn hảo, đáng để trọn đời bên cạnh.
Bốn năm qua, bao ly lại thôi.
Không phải vì tình nghĩa, vì không nỡ chia nửa gia sản.
Hồi mới cưới, đâu công ty sẽ vụt lớn thế này.
Khi thằng nghèo, cô lấy cú cánh.
Còn dám nghĩ gì thỏa thuận tài sản?
Hơn nữa, công ty phất lên cũng gia tộc họ Phương.
Nhưng khác rồi.
Gia đình cô sa sút, bố mẹ vợ lượt qu/a đ/ời.
Phương Thiên Vân lại không sinh mụn con nào.
Giờ cô vô dụng.
Chia nửa gia tài cho cô ta?
Không đời nào chịu được.
Tôi tính kéo dài thêm vài năm, đợi cô tự đòi ly hôn.
Ai Tề lại có th/ai.
Nàng dọa phá bỏ không lý xong vợ cả.
Tôi khao khát có con trai nối dõi quá rồi...