13

Tôi nghĩ một lúc rồi quyết định đăng ký một tài khoản, chuẩn bị làm kênh tự truyền thông để ki/ếm tiền.

Triệu Hằng khá hợp tác với tôi, thế là tôi bắt đầu bằng việc khoe bạn trai.

Tôi quay lại những khoảnh khắc hẹn hò thường ngày của hai đứa.

Tôi nghĩ định vị kênh của mình là chia sẻ cuộc sống đại học, trải nghiệm tình yêu, rồi chờ nhận hợp đồng quảng cáo.

Sau đó, tôi lên mạng xem cách những kênh cùng loại quay phim, học hỏi vài thứ, rồi nhờ Triệu Hằng quay cùng.

Phải nói là hiệu quả cực kỳ tốt.

Có khi tôi chia sẻ video dài, từ lúc trang điểm đến khi kết thúc buổi hẹn.

Có khi chỉ chia sẻ video vài chục giây, kiểu một cảnh đơn lẻ như anh ấy vỗ vai tôi từ phía sau, tôi quay đầu lại, hoặc cảnh hôn theo trend trên mạng, kèm nhạc nền sôi động.

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã có hai video nổi bật.

Một video dài hài hước, một video ngắn đầy cảm xúc và lãng mạn.

Rồi các tài khoản nền tảng của tôi tăng vài trăm nghìn lượt theo dõi, tôi liền treo sản phẩm b/án trên trang chủ, lại nhận quảng cáo, ki/ếm được số tiền sáu chữ số.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi vui đến chóng mặt.

Vì thế khi mẹ tôi gọi về nhà họ Lâm ăn cơm cuối tuần, tôi hớn hở trở về, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang ập tới.

14

Vì ki/ếm được tiền, tôi ra trung tâm thương mại m/ua quà cho chú Lâm, bà Từ, anh Lâm Nhiên và cả mẹ tôi.

Dù họ chẳng thiếu thứ gì, nhưng đây là vấn đề lễ nghĩa.

Bà Từ cười với tôi chân thành hơn, bà còn nói Triệu Hằng là con trai của một đại gia kinh doanh nào đó, một chàng trai tốt, bảo tôi hãy yêu anh ấy tử tế.

Tôi gật đầu, chỉ cần Triệu Hằng không đòi chia tay, tôi sẽ không đề cập.

Lượt xem hiện tại của tôi còn phụ thuộc vào anh ấy.

Mẹ tôi kéo tôi vào bếp, thì thầm: "Con mới vào đại học, phải học hành trước, đợi sau này tìm được việc tốt rồi hẵng yêu đương, đừng làm ngược thứ tự."

Dù sao mong muốn lớn nhất của mẹ là tôi tìm được việc tốt, tốt nhất là thi công chức hoặc làm giáo viên.

Tôi bảo tôi biết rồi.

Mẹ nhìn tôi ngập ngừng, cuối cùng nói: "Con đừng, đừng gần gũi người đó quá, giờ con tuyệt đối không được có th/ai đâu. Nếu có con rồi phải bỏ, sẽ tổn hại rất lớn, sau này khó tìm đối tượng kết hôn, mà đẻ ra càng không thể. Con phải có việc tốt, nuôi được bản thân đã, rồi mới tính chuyện khác."

Mẹ lại hỏi: "Hai đứa chưa tới bước đó chứ?"

Tôi thấy cực kỳ ngượng, dù là mẹ đẻ, tôi cũng không muốn nói chuyện này.

Tôi gãi đầu, đáp: "Mẹ, con ra ngoài giúp một tí."

Vừa quay người, tôi thấy Lâm Nhiên hai tay đút túi quần, dựa nghiêng ở cửa bếp, đang nhìn tôi đăm đăm, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Tôi càng thấy x/ấu hổ vô cùng, cúi đầu bước ra.

15

Từ khi tôi vào cấp ba, thường một tháng về một lần, chú Lâm và bà Từ cho tôi và mẹ ăn cơm cùng.

Bình thường mẹ tôi ăn với các người giúp việc khác.

Lúc đầu chú Lâm gọi cả nhà lên bàn ăn, nhưng bị mẹ tôi kiên quyết từ chối.

Mẹ rất trân trọng công việc này, nên sẽ không làm điều gì khiến chủ nhà khó chịu.

Trên bàn ăn, không khí vui vẻ hòa hợp.

Chú Lâm nghe tôi kể về kênh tự truyền thông, khen tôi có đầu óc, có năng lực, còn đưa ra vài gợi ý.

Lâm Nhiên gần như im lặng suốt bữa, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, như mọi khi khi ăn cùng, gắp đồ ăn cho tôi, đúng hình ảnh một người anh trai tốt bụng.

Mọi người đều rất vui.

Tuyệt thật.

Ăn xong, tôi ngồi ghế sofa xem TV, Vương Hằng nhắn tin cho tôi.

Triệu Hằng: "Bé yêu, anh nhớ em, mai hai đứa mình ăn trưa cùng nhau nhé."

Tâm trạng tốt, tôi nhắn lại: "Bé yêu, em cũng thế."

Chúng tôi hẹn giờ ăn và địa điểm ngày mai, nói chuyện vài câu, chia sẻ chuyện thường ngày.

Thành thật mà nói, tôi thấy yêu Triệu Hằng có rất nhiều lợi ích, ngoại trừ việc anh ấy thi thoảng ám chỉ chuyện vào khách sạn.

16

Nói chuyện xong, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Lâm Nhiên đang cầm ly sữa đứng sau lưng tôi, không biết có thấy nội dung chat của tôi không.

Tôi hơi ngại, hỏi anh ấy: "Anh Lâm Nhiên, dạo này bận không?"

Anh ấy cười đáp: "Cũng tạm, sữa đây, uống nhanh đi."

Tôi uống một hơi cạn ly.

Khi anh ấy lấy lại ly, ngón tay chạm nhẹ vào tay tôi, tôi vội rụt lại, muốn dập tắt mọi sự mơ hồ ngay từ trứng nước.

Chơi điện thoại một lúc, tôi thấy buồn ngủ quá, về phòng, tắm qua rồi đổ lên giường ngủ.

Tôi ngủ rất say, nên không biết nửa đêm, cửa phòng đã khóa của tôi bị mở bằng chìa khóa.

Lâm Nhiên vốn hiền lành đúng mực, cầm sợi dây bước vào, khóa cửa lại, đứng bên giường tôi, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn tôi rất lâu, rồi bắt đầu nhẹ nhàng trói tôi lại, ôm tôi rời khỏi nhà họ Lâm...

Còn tôi, vẫn đang trong giấc mơ...

17

Tỉnh dậy, tôi bị người anh hàng xóm b/ắt c/óc.

Tôi nhìn sợi dây trói ở cổ tay và chân, căn phòng lạ lẫm, cùng Lâm Nhiên đang ngồi bên giường với nụ cười dịu dàng, chìm vào suy nghĩ.

"Em gái, em có đói không?"

Tôi giơ tay lên, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng sợ đến r/un r/ẩy: "Anh Lâm Nhiên, đây là kiểu cosplay mới à?"

Lâm Nhiên xoa đầu tôi, nhìn tôi đăm đăm: "Ừ, là trò chơi riêng của em gái và anh trai đây."

Tôi do dự nhìn anh ấy, lại liếc quanh: "Vậy chúng ta đang ở đâu? Hay về nhà rồi chơi tiếp?"

Lâm Nhiên trực tiếp đút nước cho tôi uống, giọng điệu không thay đổi, nhưng đôi mắt đen rõ ràng trở nên lạnh lẽo.

"Về nhà em bận lắm còn gì, có bạn trai, có mẹ em, có ba mẹ anh, có việc học của em, cái nào cũng quan trọng hơn anh. Làm sao em còn nhớ đến anh."

Anh ấy lại buồn bã nói: "Anh thật không ngờ, anh quan tâm em bao năm nay, luôn nghĩ em còn nhỏ, nên không phản ứng với những gợi ý của anh là chuyện bình thường."

"Anh biết mẹ anh không muốn anh với em đến với nhau, nên định tự khởi nghiệp trước, đợi sau này dù họ không ủng hộ cũng không nói gì được, anh vẫn có thể chăm sóc em thật tốt."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tin Vào Tình Yêu

Chương 23
Năm thứ ba ở bên cạnh Phó Trạch Xuyên, tôi mang thai. Tôi vui đến mức siết chặt tờ giấy siêu âm, định mang đến cho Phó Trạch Xuyên xem rồi hỏi khi nào anh cưới tôi. Nhưng ngay lúc ấy, trước mắt tôi chợt lướt qua từng dòng chữ lạnh lẽo như đạn bắn: [Haha, cái tên Omega pháo hôi này không lẽ nghĩ rằng mình có thai, thì công chính sẽ cưới cậu ta sao?] [Phó tổng ngày trước chọn cậu ta từ đầu chỉ để chọc tức thụ chính của chúng ta — người thừa kế chân chính ấy! Ở bên nhau lâu như vậy mà cậu ta vẫn chưa nhìn ra à, được nuông chiều từ bé, lớn lên quả nhiên đầu óc không được minh mẫn cho lắm...] [Ai mà thèm cưới một công cụ chỉ dùng để chọc tức vợ mình chứ? Nếu để công chính biết cậu ta có thai, bảo đảm cậu ta sẽ bị đánh cho sảy thai, rồi còn bị những Alpha khác chơi đến chết nữa cơ...]
325
6 Ác Lân Chương 12
9 Luôn Nhớ Cam Chương 7

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi chính là ác thần

Chương 362
Đây là năm thứ ba ngươi xuyên việt đến dị thế giới. Ban đầu, khi ngôn ngữ và văn tự còn chưa thông thạo, qua nhiều nỗ lực, ngươi đã vượt qua kỳ thi thẩm phán tòa và trở thành một nhân viên công chức có lương hưu ổn định. Nhân loại trong thế giới này sống co cụm dưới lòng đất trong các thành phố, bị đe dọa bởi sự chật chội, thiếu dinh dưỡng, nạn đói, cùng với những giáo đồ Tà Thần và ma vật trong bóng tối. Thẩm phán tòa là tuyến đầu chống lại giáo đồ Tà Thần. Gia nhập thẩm phán tòa rất nguy hiểm và khổ cực, trong đó chỉ có danh dự bảo vệ nhân loại có thể an ủi, nhưng ngươi không đến vì vinh quang, ngươi cần tiền lương cao. May mắn thay, dù mục đích không tốt, ngươi làm việc rất tốt, mọi người đều gọi ngươi là ngôi sao tương lai của thẩm phán tòa, ngay cả cấp trên trực tiếp của ngươi cũng rất thưởng thức ngươi. Ngươi cũng kính nể năng lực và cách làm người của cấp trên, ngươi cảm thấy ngoài công việc, hai người là bạn thân. Hôm nay, hắn lại mời ngươi, kẻ nghèo khó, cùng ăn cơm, và lần đầu tiên ngươi không thể nuốt trôi. Bởi vì trong khi bôn tẩu trên con đường thăng chức tăng lương, ngươi vừa phát hiện một sự thật làm người tuyệt vọng. —— Cái gì! Tà Thần chính là ta?!! —————— Cấp trên tốt bụng mời ăn (Tuyến đầu chống Tà Thần) × Thuộc hạ nghèo khó (Bản thân là Tà Thần mới sinh) Trong nhiều điểm neo của tôi, ngươi cũng là viên lấp lánh nhất. Thông báo: Truyện này sẽ được đăng vào khoảng ngày 21 tháng 8, lúc đó sẽ có ba chương, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn. —————— Mời xem dự án của tôi: 《 Kiều sinh quán dưỡng hoàng đế bệ hạ 》 Mười tuổi, Noah là một đứa trẻ mồ côi. Hắn chưa bao giờ thấy cha mẹ, từ khi có ký ức đã sống trên Phế Tinh, không biết no bụng là gì, một năm tắm một lần, không kéo tóc quá mức, bẩn thỉu và gầy gò, giống như một miếng giẻ lau béo. Nhưng một ngày, một hạm đội khổng lồ đến Phế Tinh. Một người đàn ông anh tuấn phi phàm từ chiến hạm bước xuống, đi đến nơi Noah ẩn náu trong đống rác. Hắn ôm lấy Noah bẩn thỉu từ đống rác, dẫn hắn rời khỏi Phế Tinh. Hắn giúp Noah tắm rửa, cắt tóc, và lấy ra nhiều thức ăn và nước sạch, để Noah tự do sử dụng. Vào ngày thứ ba bị đưa lên chiến hạm, Noah lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. “Ngươi là ai?” “Thần là thủ tướng của ngài, bệ hạ.” Người đàn ông trả lời. “Bệ hạ... là ai?” “Chủ nhân của đế quốc Altaïr, kẻ thống trị hệ nguyệt quế, huyết mạch cuối cùng của Holl ma già.” Người đàn ông nói, hắn quỳ xuống trước Noah, ánh mắt tối tăm khiến Noah khó hiểu, “Cũng chính là ngài, bệ hạ.” Nội dung nhãn hiệu: Ma huyễn, Xuyên qua thời không, Chính kịch, Đất chết, Thiên tuyển chi tử, Cứu rỗi Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Rừng ┃ Vai phụ: Tro thúy · Nhiều không ngươi ┃ Cái khác: Tà Thần lập nghiệp, chuyển chính thức lên bờ Một câu giới thiệu ngắn: Gây dựng sự nghiệp Tà Thần lên bờ lịch sử Lập ý: Nhân loại nhìn ra xa tinh không, không cần ý nghĩa
Tương Lai
Kinh dị
4
Tin Vào Tình Yêu Chương 23