Tôi không khỏi thấy xót xa. Xà Lễ mặc chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng, lộ rõ thân hình cơ bắp cuồn cuộn bên trong. Tôi nuốt nước bọt, cảm giác nơi cổ chân bị anh nắm ch/ặt bỗng trở nên ngượng ngùng. Những giọt nước từ mái tóc và gương mặt Xà Lễ rơi lên mu bàn chân tôi. Nét mặt điển trai của anh khiến tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm. Thật sự khiến ta phải sững sờ. Chỉ muốn hôn lắm rồi.
Sau khi được massage thư giãn, tôi mới tỉnh táo lại và phát hiện vảy rắn lấp lánh trên đuôi anh bị xước vài vết do quệt phải bụi cây. 'Đợi tí! Tôi đi m/ua khăn cho anh lau.' Chỉ khi cơ thể khô ráo, phần dưới của Xà Lễ mới trở lại hình dạng người. Anh ngoan ngoãn đợi tôi trong ngõ hẻm.
Nhưng khi tôi mang khăn và cồn y tế quay lại, Xà Lễ đã biến mất.
13
Điện thoại không bắt máy, tin nhắn không hồi âm, xung quanh chẳng có dấu vết gì. Không thể nào biến mất không dấu vết được! Đúng như dự đoán, tiếng bước chân và trò chuyện của đám học sinh vang lên ngày càng gần: 'Tao thấy con rắn chạy hướng này!' 'Gì chứ rắn? Rõ ràng là quái vật nửa người nửa rắn!' 'Nãy tao thấy nó ôm thằng nào đó chạy qua đây, không thể nhầm được.' Tôi bịt miệng, trèo tường thoát thân.
Xà Lễ về trường rồi? Hay bị một nhóm người phát hiện? Tôi hớt hải quay lại trường, tin đồn về quái vật trăn khổng lồ bên sông đã lan truyền chóng mặt. Ở cổng trường, nghe đồn quái vật b/ắt c/óc nam sinh đại học. Vào sâu bên trong, lời đồn biến tấu thành quái vật ăn thịt sinh viên. Về đến ký túc xá, B/éo nắm ch/ặt tay tôi: 'Mày không sao chứ? Nghe nói con quái vật phải lòng thằng sinh viên, yêu không được nên nuốt chửng luôn!' '...' Giờ tôi mới hiểu tin đồn được thêu dệt thế nào - càng truyền càng phi logic.
Không kịp giải thích, tôi hỏi vội: 'Có thấy Xà Lễ không?' Sói vừa bước vào, xúc xích nướng trong miệng rơi 'bịch' xuống đất: 'Cái gì??? Quái vật ăn thịt Xà Lễ á???'. Hắn đứng ngay ngưỡng cửa khiến cả dãy hành lang nghe rõ mồn một. Tiếng la ó vang lên: 'Xà Lễ lớp xx bị quái vật ăn thịt rồi!'. Đủ rồi đấy! Tôi đẩy Sói ra chạy thẳng.
Xem ra Xà Lễ chưa về. Cả đêm tôi đi lại con đường anh dắt tôi chạy trốn hơn chục lần. Chẳng thấy bóng dáng. Đi ngang lối mòn nơi chúng tôi từng dạo bước sau mưa, tim tôi thắt lại. Sáng hôm sau tỉnh dậy trong ký túc. Tôi nhớ mình ngủ quên trên ghế dài con đường ấy. 'Sao tôi ở đây?' B/éo ngoái lại: 'Còn sao nữa? Xà Lễ thấy mày nằm vật vạ ven đường, cõng về đấy.' 'Xà Lễ về rồi?'. Tôi bật dậy, Sói chỉ phòng tắm: 'Ừ, không phải nó bị ăn thịt. Đang tắm trong kia.'
Cửa phòng tắm đã sửa khóa, tiếng nước xối xả vọng ra. 'Xà Lễ...' Tôi gõ cửa khẽ: 'Em ổn chứ?'. 'Ừm.' Giọng trầm đáp lại. Trái tim treo ngàn cân rơi xuống. Xà Lễ bước ra trong bộ đồ mới, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi. Đôi môi ẩm ướt của anh như đang cào nhẹ tim tôi. Sau vài giây chạm mắt, cả hai đồng thanh: 'Ra ngoài dạo nhé?'
14
Trong khuôn viên trường, tôi bước cạnh anh. 'Tối qua em đi đâu thế?'. Dường như anh không muốn trả lời thẳng: 'À... không có gì đâu.' Không có gì mà biến mất? Tôi nhíu mày, đ/á viên sỏi. Lo ch*t đi được. 'Anh đã về rồi mà.' Xà Lễ như đọc được suy nghĩ tôi. Cúi đầu bước tiếp, anh chợt nắm cổ tay tôi: 'Hạ Việt, đừng tránh mặt anh như mấy hôm trước nữa được không?'
Mấy ngày ấy tôi không cố ý xa lánh. Tôi chỉ không hiểu vì sao bị anh liếc mắt đã run, chạm nhẹ đã tim đ/ập thình thịch. Hóa ra là thích. Giờ đã rõ tình cảm, tôi không trốn nữa. Quay mặt hướng anh, tim đ/ập dồn dập. Chưa kịp thổ lộ, anh đã cất tiếng trước: 'Anh không muốn xa em nữa, Hạ Việt. Anh thích em.'
Đầu óc trống rỗng, tôi chủ động đưa môi hôn lên: 'Trùng hợp quá, em cũng thích anh.' Phía sau rừng cây, thoáng có tiếng động khẽ.
15
Tôi và Xà Lễ thành đôi. Anh trở nên quấn quýt, đi đâu cũng bám theo. Khi thông báo tin này cho B/éo và Sói, hai đứa bắt tổ chức tiệc rư/ợu chỉ có bốn người. 'Coi như đám cưới.' B/éo nói thế, kéo cả bọn đến quán nướng. 'Boss! Cho một phần tôm hùm sốt cay cỡ đại!'. Sói gọi mấy thùng bia đòi uống thả ga. Tôi ngờ chúng nó chỉ muốn ăn chực. 'Bọn tao hoàn toàn vì chúc phúc thôi!' Hai đứa nhét đầy mồm lẩm bẩm. Nhưng tôi và Xà Lễ không bận tâm.
B/éo phát găng tay, nhắc chuyện cũ: 'Tao bảo tin đồn giờ vớ vẩn mà! Đã cải chính rồi! Hôm ấy đâu có quái vật gì!'. Tôi hỏi dồn: 'Không phải nhiều người thấy sao?'. Hôm ấy bao người chứng kiến, sao đột nhiên phủ nhận? Sói ực bia: 'Lạ thật, ban đầu tụi nó khăng khăng thấy rõ mồn một, sau đều chối bay chối biến.'
Dạo này quả thật yên ắng lạ. Tôi liếc Xà Lễ, anh như không nghe thấy, cúi mặt ăn cơm đều đều. Anh không muốn nhắc lại. Bị gọi là quái vật ắt hẳn đ/au lòng lắm. Trên đường về, nắm tay Xà Lễ sau lưng B/éo và Sói, tôi thì thầm bên tai anh: 'Em không phải quái vật.' Thấy môi anh cong nhẹ, tôi hôn lên má. B/éo phía trước rên rỉ: 'Tội nghiệp tao! Đéo nên ngoái lại!'
Tưởng mọi chuyện êm xuôi, nào ngờ Xà Lễ lại biến mất lần nữa. B/éo và Sói về trường. Tôi chỉ đi vệ sinh xíu, Xà Lễ đợi ngoài đường đã không cánh mà bay.