16
Về đến nhà, tôi ngồi thần người ra.
Ôn Tuần dường như nhận ra sự bất ổn của tôi, cậu ta ôm lấy tôi từ phía sau, im lặng bên cạnh.
Ngoan ngoãn và vô hại.
Một lúc lâu sau, tôi mới thản nhiên lên tiếng: 'Hôm nay anh gặp ông nội cậu rồi.'
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nụ cười trên mặt Ôn Tuần đóng băng, bóng tối luồn vào đáy mắt thiếu niên.
Dù vẫn cười nhưng toát lên vẻ âm lãnh kỳ quái, đầy nguy hiểm.
'Ồ? Ông ấy nói gì với anh?
Bảo em là thằng đi/ên? T/âm th/ần? Kẻ đóng kịch?'
Giọng cậu ta nhẹ nhàng.
Nhưng bàn tay siết ch/ặt cổ tay tôi càng lúc càng dùng lực.
Cổ tay đ/au nhói, tôi gi/ật phắt tay về.
Thấy vệt đỏ hằn trên da, ánh mắt Ôn Tuần lập tức dịu lại.
Những nụ hôn li ti in lên cổ tay.
Thiếu niên không ngừng xin lỗi.
'Anh xin lỗi, em làm anh đ/au rồi.
Em chỉ sợ quá, sợ anh vứt bỏ em, nhất thời mất kiểm soát.'
Lần này tôi không rút tay nữa.
Chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp.
Trong vài câu ngắn ngủi, hai gương mặt đen trắng thay nhau hiện ra.
Tôi thậm chí không phân biệt được lời nào thật, lời nào giả trong những điều cậu ta nói.
'Vậy từ đầu em đã lừa anh?'
Nghe vậy, Ôn Tuần im bặt.
Cậu ta mặc nhiên thừa nhận.
Ngọn lửa vô danh bùng lên, tôi tự mình bật cười gi/ận dữ.
Sao có thể ngốc đến thế?
Còn tự mãn cho rằng đã tìm được bạn trai hoàn hảo, hóa ra mình chỉ là trò hề.
Là thằng hề mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi chẳng thiết nhìn mặt Ôn Tuần nữa.
'Ông cậu bảo sẽ đón cậu về. Đồ l/ừa đ/ảo ch*t ti/ệt, cút về với ông già đi.'
Tôi đứng dậy định đi.
Đột nhiên eo bị Ôn Tuần ôm ch/ặt từ phía sau, cả người tôi bị đ/è xuống ghế sofa.
Cảm nhận sức nặng trên người, tôi há miệng định m/ắng.
Nhưng nghe cậu ta nói: 'Anh ơi, em sai rồi, em không nên lừa anh.
Em chỉ... muốn đến gần anh, lại sợ anh kh/iếp s/ợ.'
17
Nghe cậu ta kể chuyện xưa, tôi mới biết chúng tôi thực sự đã quen từ rất lâu.
Mẹ tôi bị t/âm th/ần, từ khi có trí nhớ bà đã nằm viện.
Bố tôi yêu bà lắm, thuê nhà gần bệ/nh viện.
Khu đó lúc ấy chưa hoang vu như bây giờ.
Hai cha con thường xuyên thăm bà.
Năm mười mấy tuổi, tôi gặp một cậu bé trong viện.
Chừng bảy tám tuổi.
Đó chính là Ôn Tuần thuở nhỏ.
Ôn Tuần bị mấy đứa lớn hơn vây đ/á/nh, kẻ thì cố ý gi/ật máy trợ thính của cậu ta, huênh hoang: 'Thằng đi/ếc, muốn máy trợ thính không? Chui qua háng tao đi, cho liền! Ha ha!
Nghe nói bệ/nh đi/ên có di truyền đấy, mẹ nó là đại đi/ên, nó là tiểu đi/ên.
Bọn đi/ên trong viện t/âm th/ần toàn bò lổm ngổm. Mày xem, mẹ mày có phải ngày nào cũng bò lết không? Haha! Mày cũng bò cho tao xem đi!'
Ôn Tuần đi/ên tiết.
Cậu lao vào đ/á/nh lại nhưng vì nhỏ tuổi lại ít người, bị đ/á/nh càng thảm.
Có lẽ đồng cảnh ngộ.
Có lẻ không chịu được câu 'mẹ là đại đi/ên', tôi xông vào giúp cậu.
Bọn trẻ thấy vậy sợ hãi bỏ chạy.
Tôi nhặt máy trợ thính trả lại, xoa đầu cậu:
'Đừng nghe chúng nói, loại người miệng lưỡi đ/ộc địa này.
Sau này không muốn nghe, cứ tháo máy trợ thính ra, kệ chúng.'
Lúc ấy, Ôn Tuần cũng nói với tôi: 'Anh ơi, anh đúng là người tốt.'
18
Tôi tưởng đó chỉ là đoản khúc trong đời.
Qua rồi là quên.
Sau đó rất lâu không gặp lại.
Nhưng qua lời kể của Ôn Tuần, tôi mới hiểu vì sao họ gọi cậu là đi/ên.
Sau khi tôi đuổi lũ trẻ đi, Ôn Tuần bị đón về nhà.
Bố cậu mất năm cậu 5 tuổi vì t/ai n/ạn, mẹ phát đi/ên phải vào viện t/âm th/ần.
Gia đình họ Ôn đông con, cậu không được cưng chiều.
Thường xuyên sống trong bệ/nh viện.
Hôm đó được đón về vì sinh nhật ông nội.
Nhưng đêm đó, cậu bỏ giun và chuột vào chăn mấy đứa trẻ kia.
Khiến chúng sốt cao nhập viện.
Việc này bại lộ, họ Ôn coi cậu là quái vật, ném trở lại viện t/âm th/ần.
Cậu sống cùng những kẻ đi/ên.
Có khi bị ép uống th/uốc lạ, tỉnh dại không phân, cậu tự rạ/ch tay mình - chỉ có nỗi đ/au mới chứng minh mình còn sống.
Cậu bảo, việc thường làm nhất là dán mặt vào cửa sổ nhìn tôi.
Phòng mẹ tôi đối diện phòng cậu.
Hai tòa nhà cách nhau rất gần.
Bố cậu để lại máy ảnh.
Không biết chụp gì, cậu chụp tôi.
Thế giới tôi có vô số người, còn thế giới cậu chỉ mình tôi.
Ban đầu chỉ tò mò, nhưng theo năm tháng, không hiểu khi nào đã thành yêu.
Cậu biết tôi mềm lòng.
Nếu cậu khổ đ/au, tôi nhất định sẽ đem cậu về.
Thế là sau chuẩn bị kỹ càng, cậu xuất hiện trước mặt tôi.
19
Diễn xuất của cậu quá tốt.
Nếu không có lão Ôn, có lẽ cả đời tôi không phát hiện ra bộ mặt kia của Ôn Tuần.
Cậu yêu tôi, nhưng cũng khiến tôi sợ hãi.
Cậu có thể tính toán đến bên tôi, nếu một ngày hết yêu, tôi không dám nghĩ cậu sẽ lừa tôi thế nào.
Cuối cùng Ôn Tuần vẫn theo ông nội về.
Ban đầu cậu không muốn.
Bảo ông già đón cậu về chỉ vì người thừa kế họ Ôn ch*t t/ai n/ạn, những đứa khác toàn kẻ vô dụng, nên mới tìm đến cậu.